Đợi đến khi Tiểu Vũ và Viên Viên rời đi, Lục Xuyên mới mở va-li hành lý.
Anh không nói dối, bên trong đúng là hầu hết đều là lọ chai hộp đựng, nhưng về cơ bản đều làm từ chất liệu nhẹ. Chỉ có điều, dù là túi nhựa đi nữa, bên trong chứa đầy gạo, tương, cũng khó mà nhẹ được.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi, hỏi kỹ về cách bố trí phòng gym và bể bơi, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ, đầu bếp được sắp xếp đã đến.
Đầu bếp là một người đàn ông trung niên, đã quá quen thuộc với những yêu cầu rắc rối khó chiều của khách hàng, lúc này còn mang theo cả máy tính bảng:
"Chào anh, Lục tiên sinh, tôi là Chung Văn Vũ, đầu bếp chuyên phục vụ cho anh, cứ gọi tôi là lão Chung."
"Nghe nói anh có nhiều món kỵ và dị ứng, xin hỏi tôi cần tránh những nguyên liệu nào khi chuẩn bị bữa ăn hàng ngày?"
Ông ta mở sẵn ghi chú, rõ ràng là định nghiêm túc ghi chép lại. Nhưng Lục Xuyên chỉ hơi gật đầu, ra hiệu mời người vào phòng:
"Chung tiên sinh, làm phiền ông rồi."
"Thật ra tôi không bị dị ứng với thứ gì cả, cũng không có món nào đặc biệt kỵ. Chỉ là khẩu vị hơi kén chọn, thường thì tôi dùng nguyên liệu mang theo nhiều hơn. Để tiện trao đổi, tôi mới nói mình có nhiều thực phẩm dị ứng."
Nhắc đến chuyện này, bản thân Lục Xuyên cũng thấy khổ tâm.
Anh vốn không phải kén ăn. Ban đầu, dù có ăn được món ngon đến đâu thì cũng chỉ thỉnh thoảng nhớ lại, không đến mức không nuốt nổi những món bình thường. Nhưng dần dà, những thứ được gửi từ bên kia ngày càng nhiều, chẳng hiểu sao, anh lại càng ngày càng không rời ra được.
Vì chuyện kỳ quái này, anh thậm chí còn đa nghi đến mức đi làm xét nghiệm thực phẩm chuyên nghiệp.
Nhưng chuyện này mà nói ra thì dễ khiến người ta tổn thương lắm, nên anh chưa từng đề cập với ai, chỉ biết rằng đồ ăn đó thực sự rất tốt, hàm lượng vi khoáng chất cao hơn gấp mười lần so với tiêu chuẩn trên thị trường.
Giờ thì hay rồi, không phải không ăn được đồ ăn bình thường, chỉ là cảm giác giống như rõ ràng có một bàn cơm nóng hổi thơm phức, mà mình lại phải ăn một đĩa cơm cháy khét lẹt vậy.
Tự làm khổ mình hay làm phiền người khác… Trong trường hợp có thể trả thù lao hợp lý, Lục Xuyên không chút do dự chọn phương án thứ hai.
Nhìn gương mặt chuyên nghiệp, không chút cảm xúc của đầu bếp Chung, Lục Xuyên làm như không thấy, đi thẳng vào chủ đề, lấy ra một hộp bảo quản chứa đầy đậu nành:
"Trong thời gian tôi ở đây, mỗi sáng lúc 7 giờ 30, dùng cái này làm 300ml sữa đậu nành, thêm ba phần đường."
Hộp bảo quản là loại dùng trong nhà bếp thông thường, đậu nành bên trong thoạt nhìn cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là đậu nành vàng thông thường. Lão Chung cẩn thận nhận lấy, nhanh chóng ghi chú lại:
"Anh yên tâm, khách mang theo thực phẩm tự chuẩn bị là chuyện bình thường ở khách sạn chúng tôi, cả độ an toàn và tính bảo mật đều được đảm bảo."
Tất nhiên rồi, lão Chung là người tinh ý, tuyệt đối không nhắc đến chuyện những người khác mang theo toàn là thực phẩm cao cấp. Nào là đồ tươi sống vận chuyển bằng đường hàng không, nào là nhập khẩu từ trang trại hữu cơ…
Lục Xuyên hơi ngập ngừng, trong lòng nghĩ anh cũng không lo về vấn đề này, nhưng c.uối cùng vẫn ngồi xuống, lấy ra một hộp gạo lớn: "Món chính dùng cái này."
Vừa nhìn thấy lớp phấn trắng mờ mờ phủ trên bề mặt hạt gạo, lão Chung liền nhận ra đây là loại gạo thơm hạt dài bình thường, hơn nữa còn là gạo mới xay. Chỉ có loại gạo chưa qua đánh bóng, còn giữ lại phôi mầm mới có vẻ ngoài như vậy.
Lúc này, lão Chung đã hiểu rồi.
Cái gì mà khó chiều, kén ăn chứ, rõ ràng là ăn vì hoài niệm thôi!
Haizz, người có tiền đúng là khó chiều!
Nhưng lão Chung đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, lúc này không để lộ bất kỳ cảm xúc nào, ngược lại còn cẩn thận ghi chép vào máy tính bảng.
Tiếp theo là tuyết nhĩ, mộc nhĩ đen, đậu đũa khô, cà tím khô, ớt khô…
Từ vẻ mặt chuyên nghiệp đến dần dần trở nên đờ đẫn, c.uối cùng, lão Chung dứt khoát kéo hẳn một chiếc xe đẩy của khách sạn đến: "Lục tiên sinh, anh có cần chuẩn bị bữa trưa hôm nay không?"
Lục Xuyên hơi khựng lại, lấy điện thoại ra: "Chờ chút, tôi xác nhận lại đã."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
---
Đạo diễn Trương đang tranh luận với nhà sản xuất về sự cần thiết của đạo cụ, cả hai tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, nhưng lại thấy đối phương sau khi trả lời tin nhắn thì còn hừ lạnh một tiếng:
“Cái nguyên tác này cũng ra vẻ lắm.”
Đạo diễn Trương lại thở phào nhẹ nhõm, thật ra bọn họ cũng không định cãi nhau, chẳng qua cả hai đều nóng tính, không nhịn được mà thôi. Nhân tiện theo chủ đề này, ông hỏi:
“Không thể nào? Trước đó trao đổi thấy cũng khá ổn mà, anh ta làm gì rồi?”
Nhà sản xuất ngập ngừng một chút: “Nói là thể chất nhạy cảm, cái này không ăn được, cái kia cũng không được, Viên Viên nhắn tin hỏi tôi có thể sắp xếp cho anh ta một căn hộ có bếp riêng không.”
Đạo diễn Trương lập tức bật cười: “Thể chất người ta có vấn đề, đưa ra yêu cầu này thì có gì quá đáng chứ? Ở cái phim trường này, tùy tiện vớ một ngôi sao nhỏ còn khó chiều hơn thế.”
“Hơn nữa, Viên Viên là cháu gái ruột của anh, nó đến hỏi như vậy, chắc chắn đối phương có thái độ tốt.”
Nhà sản xuất ban nãy còn nóng giận, bây giờ nghĩ lại cũng thấy có lý.
Chỉ là thời gian không đúng lúc, công ty đối thủ năm nay cũng có một dự án phim cấp S, trả cát-xê tám con số để mời lưu lượng, khiến khu vực quanh phim trường vô cùng náo nhiệt… Đi đâu cũng thấy fan.
Thế nên mới có chuyện, vừa hỏi xong thì chưa bao lâu đã có tin nhắn gửi đến, nói là không còn phòng. Đành phải nâng tiêu chuẩn bữa ăn lên, dùng vào việc thuê đầu bếp riêng cho khách sạn.
Thôi thì vậy đi.
Bọn họ bỏ tiền mua bản quyền IP lớn cũng là để có sẵn lưu lượng và độ hot. Vừa mới lập dự án mà trên Weibo đã có không ít lượt thảo luận, cũng coi như khởi đầu thuận lợi. Vì thế, tôn trọng tác giả gốc một chút cũng chẳng sao cả… Dù gì cũng không phải mua về để làm bừa.
Nếu thật sự có ý định sửa loạn, thì cần gì phải mời tác giả đến bàn chi tiết? Mục tiêu là theo đuổi sự hoàn hảo cơ mà.
Nghĩ thông suốt rồi, chuyện vừa nãy cũng theo đó mà nguôi ngoai.
Đúng lúc này, đạo diễn Trương lại nhận được điện thoại, bật cười:
“Tác giả hỏi chừng nào gặp mặt… Cũng khá sốt sắng đấy. Đi đi đi, chỗ này lộn xộn quá, đâu đâu cũng có người chụp ảnh, gọi cả biên kịch và đạo diễn khác đi cùng, bên tổ dự án đâu? Cùng nhau đi, qua khách sạn làm một c.uộc họp mặt trước.”
Một đoàn người lái xe rời khỏi phim trường, đến cổng còn thấy bên ngoài chen chúc một đám đông toàn mấy cô gái trẻ, cầm băng rôn, búp bê linh tinh, chầu chực ngay cửa.
Đạo diễn Trương đâu phải không hiểu lưu lượng, nhìn cảnh này liền thèm thuồng: “Bao giờ đoàn phim của chúng ta cũng mời được diễn viên thực lực mà đông fan thế này thì tốt biết mấy…”
Các phó đạo diễn cười phá lên: “Nằm mơ đi! Nếu thật sự có nhiều fan thế này, hắn còn tự mình treo dây cáp sao?”
“Chính xác! Cát-xê mấy chục triệu, không biết công ty vận hành thế nào… Đám diễn viên chính với phụ của đoàn mình cộng lại cũng chỉ được chừng đó!”
Nói chính xác thì, công ty Bắc Cực trả cát-xê không hào phóng lắm, ngân sách này có khi còn bị cắt bớt. Nhưng vì phim nào lên sóng cũng khiến diễn viên bạo hồng, nên vẫn rất được săn đón.
Đạo diễn Trương cũng cười: “Đừng tán phét nữa! Mau lên, lát nữa tác giả đến, những gì cần bàn bạc phải hoàn thành gọn gàng, cố gắng sớm khai máy, đừng có đến phút chót lại sửa kịch bản linh tinh cho tôi!”
Mấy biên kịch thì khổ sở nhăn nhó: “Nói thì dễ… Chuyển cảnh từ chữ thành hình ảnh đâu phải vài câu là xong!”
Ai mà hiểu chứ, biên kịch bọn họ không chỉ phải lo cốt truyện mà còn phải tính cả chi phí!
Haizz, kiếm tiền thật khó!
~~~~~~~~
Lão Chung: Đến khách sạn năm sao mà còn mang cả rau khô, ớt khô theo, người có tiền đúng là có bệnh. Nhưng khách hàng là thượng đế, tôi không thể nói gì, tôi là người chuyên nghiệp.
Thao Dang
Lục Xuyên: Tôi biết khách sạn chắc chắn thấy tôi có vấn đề, nhưng không sao, đã mang đến rồi thì tất nhiên phải ăn cho vừa miệng.