Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 794: Diễn viên thực lực và lão Chung.



Một đám người từ khách sạn ùn ùn kéo nhau về, Lục Xuyên cũng lập tức bị gọi lên phòng hội nghị thương mại. Bên kia thúc giục quá gấp, anh chỉ kịp dặn đầu bếp Chung chuẩn bị bữa trưa cho mình rồi vội vàng lên lầu.

Đây là căn phòng duy nhất ngoài phòng tổng thống có thể tổ chức hội họp. Đoàn phim tính toán chi li, c.uối cùng vẫn thấy chỗ này là phù hợp nhất (rẻ nhất).

Khi gõ cửa bước vào, bên trong đang cãi nhau ầm ĩ, nước bọt suýt nữa b.ắ.n lên mặt anh, may mà Lục Xuyên phản ứng nhanh, kịp thời lùi lại.

Trong phòng, hơn mười người ngồi quanh bàn, ai nấy đều cầm laptop, đạo diễn phân cảnh còn cầm sổ kịch bản đập côm cốp xuống bàn, đang tranh luận gay gắt với người phụ trách đạo cụ.

Ở đoàn phim khác chắc chắn không có chuyện này, nhưng ở “Bắc Cực”, mọi người đã quen rồi. Rõ ràng, đạo cụ trong cảnh quay này không hợp lý hoặc đã vượt ngân sách…

Tóm lại, từ lúc dự án được phê duyệt đến khi bấm máy, ngày nào cũng trôi qua như vậy.

Không có những buổi động não tập thể (mắng nhau loạn xạ) thế này, tiến độ chắc chắn sẽ không theo kịp. Mà trong giới giải trí, thời gian chính là tiền bạc.

Đạo diễn Trương vừa thấy Lục Xuyên, mắt sáng rỡ:

“Sao lại gọi cả nam chính lên đây? Khoan đã, vai diễn này tôi đã tuyển chưa nhỉ? Sao chẳng có chút ấn tượng nào hết vậy?”

Lục Xuyên: …

Trong phòng còn đầy khói thuốc, nhưng anh buộc phải kéo khẩu trang xuống:

“Xin lỗi đạo diễn Trương, tôi là Xuyên Lưu Bất Tức, cũng chính là Lục Xuyên.”

Bọn họ từng trò chuyện qua điện thoại, cũng đã gọi video, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp.

Nói xong, anh gật đầu chào mọi người, nhanh chóng đeo lại khẩu trang, ho khan hai tiếng:

“Xin lỗi, đường hô hấp của tôi hơi nhạy cảm.”

Cả phòng sững lại.

Sau đó, ai nấy đều dập thuốc, người cầm kịch bản thì lấy ra quạt quạt, có người vội vàng mở cửa sổ, còn có kẻ nhanh chóng vặn máy lọc không khí lên mức tối đa…

Trong ánh sáng mờ ảo của phòng khách sạn, khi anh kéo khẩu trang xuống mỉm cười, lại thêm cái dáng vẻ đường hô hấp yếu ớt kia…

Quá tội lỗi! Sao bọn họ có thể hút thuốc trong phòng chứ?!

Đạo diễn Trương lập tức thở dài thườn thượt:

“Nam chính đã chốt rồi à? Cậu ấy như vậy! Nhất định phải là cậu ấy rồi!”

Diễn viên thực lực? Diễn xuất? Chỉ cần cái ngoại hình và khí chất kia dán lên nhân vật, đứng im một chỗ thôi cũng có thể quay ra một câu chuyện bi tráng quốc phá gia vong!

Có người đứng đó thì trông đầu óc trống rỗng, khí chất bay sạch. Nhưng có người đứng đó lại như cây liễu xanh rì, chỉ cần hơi nâng mí mắt cũng toát lên cả một câu chuyện.

Đạo diễn tuyển vai cười gượng:

“Hợp đồng đã ký rồi, anh định bỏ tiền ra đền vi phạm à?”

Phó đạo diễn cũng vội vàng nhắc nhở:

“Đạo diễn Lý, tác giả gốc có mặt rồi, chúng ta có nên thảo luận kịch bản trước không?”

Nghe đến hai chữ “vi phạm hợp đồng”, đạo diễn Trương lập tức tỉnh táo lại, ai mà muốn nộp tiền cho đoàn phim của ông ta chứ!

Ông ta chỉ có thể thở dài thườn thượt, nhìn Lục Xuyên hỏi:

“Tác giả gốc, có muốn diễn cameo một vai không?”

Lục Xuyên từ chối ngay lập tức.

Thế là, trong tiếng thở dài của đạo diễn Trương, biên kịch nhìn anh mà cảm hứng tuôn trào, đến cả đạo cụ và mỹ thuật cũng lén lút nhìn ngó anh, líu ríu vẽ vời ghi chép…

Trong buổi sáng hôm đó, họ đã xử lý xong ba phân cảnh quan trọng, bổ sung ba bộ trang phục cho nam chính, thậm chí còn vẽ cả chi tiết vũ khí.

Dù đạo cụ và trang phục cơ bản đã được chuẩn bị xong, nhưng không sao cả, nhiều cảnh quay vẫn được sắp xếp ở phần c.uối, vẫn kịp thay đổi!

Mãi đến mười hai giờ trưa, mọi người đói meo mới kết thúc c.uộc họp và gọi khách sạn mang cơm lên.

Còn bữa trưa của Lục Xuyên thì ngay khi thông báo số phòng được gửi đi, đầu bếp Chung đã đích thân mang đến.

Ông ta đẩy xe thức ăn vào phòng, ánh mắt nhìn anh đầy nóng bỏng và nhiệt tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Lục Xuyên: … Có linh cảm chẳng lành.

Quả nhiên, đầu bếp Chung nhìn căn phòng đông nghịt người, hạ giọng hỏi:

“Lục tiên sinh, xin hỏi… thực phẩm của cậu mua ở đâu vậy?”

Lão Chung thật sự hối hận!

Ông ta từng nấu ăn cho không ít minh tinh và đại gia trong khách sạn này, thực phẩm do khách mang đến cũng xử lý qua không ít. Trên trời bay, dưới nước bơi, không có gì là lạ.

Cùng lắm thì mọi người chỉ nhàn nhã đánh giá chất lượng thực phẩm mà thôi.

Lục Xuyên mang tới mấy loại thực phẩm này, phân loại rất cẩn thận, nhưng từng món đều được niêm phong kín mít, trông chẳng có gì bắt mắt. Ông ta cứ tưởng đây là đặc sản nông gia.

Bên kia chỉ yêu cầu phải sử dụng những nguyên liệu này, nhưng không hạn chế chỉ dùng chúng. Vì vậy, buổi sáng ông đã ngâm tuyết nhĩ, ngâm cà tím khô, còn lấy nửa hũ đậu đũa chua ra.

Đặc sản ấy mà, chẳng phải là để ăn kèm cơm, gợi nhớ hương vị gia đình hay sao? Huống hồ, mấy thứ này đều là nguyên liệu bình dân, dễ bảo quản. Ông ta đã nghĩ xong thực đơn trưa nay, cà tím khô hầm thịt, đậu đũa chua xào thịt băm, kèm một bát canh tuyết nhĩ và một bát cơm.

Nghe thì có vẻ đơn giản, chẳng có gì đặc biệt, đúng không?

Nhưng người ta đã mang nguyên liệu tới như vậy, chắc hẳn chính là muốn có hương vị này. Khẩu vị và suy nghĩ của người giàu, ai mà đoán được?

Ông theo thói quen bốc một miếng đậu đũa chua lên nếm thử, xem thử vị ướp thế nào. Ai ngờ vừa ăn một miếng, Ông lại nhón tiếp ba miếng nữa!

Nếu không phải vì đạo đức nghề nghiệp, e rằng nửa hũ đậu chua này đã bị ông ta ăn sạch rồi!

Thật sự quá đỉnh!

Không thể nào!

Nhìn thì chẳng có gì đặc biệt, sao lại ngon đến thế? Vào miệng là chua chua, giòn giòn, sảng khoái vô cùng, kích thích nước bọt chảy ròng ròng. Ông ta còn vẫy tay gọi mấy đầu bếp khác đến, mỗi người dùng đũa gắp một miếng.

Chỉ một miếng thôi.

Đậu đũa chua được cắt nhỏ, năm sáu người mà gom lại còn chưa được ba centimet, trông vô cùng đáng thương.

Nhưng nhìn bộ dạng của lão Chung, mọi người cũng chẳng chê bai gì, cẩn thận bỏ vào miệng nếm thử.

“Ưm!!!”

Ai nấy đều sững sờ.

Cả đám vây quanh bàn tán xôn xao, bàn bạc về công thức muối đậu, nghĩ ra tám chín cách chế biến khác nhau, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân tại sao đậu đũa chua này lại ngon đến vậy!

Chưa hết.

Lão Chung lại vặn mở hũ tương ớt đỏ rực, cẩn thận gắp một chút tương trộn tỏi bỏ vào miệng.

Chỉ trong nháy mắt, mặt ông ta đỏ bừng, há miệng thở hổn hển:

“Cay quá! Đúng chất! Cực phẩm đấy…”

Nhưng lần này, lão Chung không mời ai nếm thử nữa.

“Mấy món này, cả đời tụi mình có khi chưa từng được ăn đâu! Tôi nếm là để nấu ăn, chứ mấy ông có nấu đâu mà thử làm gì?”

Nhưng không cần thử, đến khi trưa nay canh tuyết nhĩ tỏa ra mùi hương ngọt thanh, cơm bốc lên làn khói thơm lừng, cà tím khô hầm mềm nhừ đậm đà, còn đậu đũa chua thì bùng nổ vị giác, cả gian bếp đều biết nguyên liệu này không phải dạng vừa.

Vì vậy, lão Chung phải khóa hết chúng vào tủ để phòng bất trắc.

Thao Dang

Sau đó, ông trông chừng mâm cơm, đến khi bên kia báo số phòng, ông lập tức đẩy xe chạy vèo vào thang máy.

Bây giờ, dù biết là không nên, nhưng một đầu bếp tận tâm thì phải trông chờ phản ứng của khách hàng chứ!

Lục Xuyên nhìn mâm cơm trước mặt, lặng thinh hồi lâu.

Đầu bếp nếm thử nguyên liệu, cũng là chuyện bình thường thôi, đâu phải chiếm lợi gì.

~~~~~~~~~

Đạo diễn: Cần gì diễn viên thực lực? Tôi chỉ cần loại này thôi!

Lão Chung: Tôi thật ngốc, thật sự, tôi cứ nghĩ người ta giàu có thì cầu kỳ, tự mang nguyên liệu riêng, không ngờ lại toàn là cực phẩm… hu hu hu…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com