Chuyện này khiến Lục Xuyên thật sự không biết phải nói gì.
Anh đành phải lấy điện thoại ra: “Có app Taotao Bao không?”
Lão Chung lật đật: “Có có có!”
“Ừm,” Lục Xuyên đưa điện thoại cho ông ta xem: “Chính là cửa hàng này, mấy món đó đều mua ở đây.”
“Ồ ồ ồ……”
Lão Chung lơ mơ rời đi, trên đường còn tiện tay xem điện thoại một cái, phát hiện cửa hàng tên là [Ký Sự Điền Viên] này có vẻ có gì đó không ổn...
Khoan đã!
Tại sao trong cửa hàng chỉ có mỗi cái link phí vận chuyển?! Hàng hóa đâu?! Rốt c.uộc là bán cái gì vậy?!
Còn bên này, Lục Xuyên trầm mặc nhìn mâm cơm trên xe thức ăn, bày biện tinh tế nhưng chỉ có đúng một phần. Anh quay đầu nhìn đám người trong phòng vẫn chưa được ăn, im lặng một lúc rồi đẩy xe đi:
“Tôi về phòng ăn đây.”
“Đừng đi mà!” Đạo diễn Trương chặn anh lại: “Cậu dùng nguyên liệu gì mà đầu bếp cũng phải tới hỏi thế?”
“Không có gì,” Lục Xuyên điềm nhiên như không: “Chỉ là mấy món đặc sản ít gặp, khách sạn năm sao không có nên người ta mới tò mò thôi.”
“Thật không đó?” Đạo diễn Trương bán tín bán nghi. Nhưng Lục Xuyên bình tĩnh đến mức khiến ông ta – một đạo diễn – lại cảm thấy bản thân thật thiếu khí chất.
Nhưng mà... hình như vẫn có gì đó sai sai...
Nghĩ vậy, ông ta dứt khoát vén nắp mâm cơm lên.
Ngay khoảnh khắc đó, một làn hương thơm ngào ngạt ập tới, đạo diễn Trương hét to:
“Tôi biết mà! Mấy người biết bịa chuyện thì chắc chắn biết nói dối! Cho tôi nếm một miếng!!!”
Lục Xuyên đến Bối Thành ngày đầu tiên, vẫn chưa được ăn no.
...
Còn bên nhà lão Tống, Kiều Kiều cưỡi Đại Đoá, phía sau chở hẳn hai thúng to đầy lá củ cải xanh mướt:
“Ông chú Bảy ơi, con về rồi nè!”
Ông chú Bảy ra nhìn một cái: “Không tệ không tệ, lá củ cải này còn non lắm, trưa nay ăn món này đi! Liên Hoa, đem đi rửa nào!”
“Dạ!” Thím Liên Hoa xách thúng ra bồn nước, ào ào rửa sạch, còn múc cả một thau nước đầy từ vòi bên kia, rắc muối vào rồi khuấy đều.
Vừa làm thím vừa dạy Kiều Kiều: “Con nhìn nè, mấy loại lá này không rửa từng lá được, nên cứ rắc muối ngâm một lúc, vậy sẽ không có sâu.”
Thím vốn thích lải nhải, chuyện này cũng chẳng phải lần đầu nói, nhưng Kiều Kiều vẫn ngoan ngoãn gật đầu, còn tranh thủ phụ dọn dẹp.
Đến trưa, mọi người tập trung ở căn-tin mới tinh, ai nấy cũng tràn đầy mong đợi, lần trước lúc thu dọn hạt dẻ, họ đã được nếm thử rồi, đúng là đồ ăn nhà lão Tống không chê vào đâu được!
Cơm nước mà dở được sao?
Vương Tiểu Thuận với Tưởng Tiểu Khang, hai sư huynh đệ song kiếm hợp bích, lửa lò tay nghề đều thượng thừa, nguyên liệu bình thường mà làm ra món ngon vô đối, huống chi hôm nay lại là cơm nấu đại nồi!
Ai cũng ăn no nê, thoả mãn hết sức.
Nhưng mà, người ta có tình nghĩa, đã nói hôm nay làm không công thì thật sự không ai tính toán, ngược lại còn tích cực hơn. Ăn xong chưa kịp nghỉ đã định kéo nhau lên núi tiếp, bị Ngô Lan cản lại:
“Gấp cái gì, rau trong ruộng tôi đâu có chân đâu mà chạy. Với lại lá củ cải mọi người vừa nhổ xong không trồng lại là nó héo đó.”
Ờ ha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Mọi người nghĩ nghĩ: “Vậy bọn tôi về trồng trước, mai lại tới giúp.”
Nói đến làm nông, ai nấy đều nhanh như chớp chẳng chịu ngồi yên. Ngô Lan lúc này mới nói thêm:
“Mấy cái lá củ cải đó mọi người nhớ trồng nhiều vào, trước cửa sau nhà, ven mương góc vườn gì cũng trồng được, nó dễ mọc lắm.”
“Đợi tới lúc trời lạnh mà lá lớn rồi, bên tôi sẽ giới thiệu mối buôn cho. Người ta nói, chỉ cần không xịt thuốc, không bón phân bậy bạ, thì mỗi ký có thể thu cao hơn giá thị trường tới nửa tệ đó!”
Thực ra nếu đúng theo kế hoạch thì… giá chắc chắn không chỉ có một cân hơn nửa tệ đâu. Nhưng mà lời của Ngô Lan cũng chưa nói chắc, nếu thật sự muốn tăng giá thì... chờ đến mùa đông rồi tính!
Lời vừa nói ra, cả đám người đều sửng sốt: “Thật hay giả đấy? Một cân hơn nửa tệ á?!” Nhưng mà củ cải mùa đông ấy mà, bình thường một cân có mấy hào chứ mấy! Sao mà lại tăng giá ghê gớm vậy được?
Huống hồ củ cải cái thứ này, nặng cân dã man, một mẫu ruộng mà chẳng cần chăm sóc gì cũng thu được ba, năm nghìn cân; nhà nào mà siêng trồng thì bảy, tám nghìn cân là bình thường. Tính sơ sơ thôi cũng được ba, năm nghìn tệ rồi, đâu có ít!
“Chuẩn luôn!” Ngô Lan gật đầu cái rụp: Nhà cô ấy trồng cây giống đến lúc này mới đủ lớn để chuyển trồng, hương vị chắc chắn ngon hơn mấy thứ ngoài chợ!
Mà cho dù lùi lại một bước đi, nếu như ăn cũng không khác biệt mấy, thì cùng lắm phần chênh lệch tụi này gánh, chỉ một lần thôi mà, vẫn cáng được. Dù sao cũng như Yến Bình phân tích ấy, ban đầu cứ cho bà con cảm giác kiếm tiền được cái đã, tiện thể tạo luôn cái gọi là… cộng đồng lợi ích gì gì đấy.
Ngô Lan giải thích: “Mọi người cũng biết đồ nhà tôi bán giá cao là vì giống tốt, cây giống cũng tốt, phân bón cũng tốt. Bảo mọi người mang về trồng, hương vị chắc chắn không tệ đâu.”
“Bây giờ có hơi tốn công chút xíu, nhưng đâu bắt mọi người bỏ vốn đâu. Đến lúc thu hoạch củ cải, xe tải lớn chạy thẳng đến cửa nhà luôn… Mọi người mà tin thì với chừng này cây giống, trồng một, hai mẫu là thoải mái.”
“Nếu không tin thì thôi, chia giống cho người thân bạn bè, kiểu gì cũng không lỗ đâu.”
...
Tối đó, khi Tống Đàm lái xe về làng, cứ cảm thấy trong làng có gì đó… sai sai.
Khoan đã! Trước cửa nhà ven đường, sau vườn các nhà sao nhìn nhà nào cũng c.uốc đất hết rồi thế này?!
Đất mới bới lên còn vương cả bụi cây, cỏ dại ven bìa, những ngọn lá củ cải xanh mướt lay động theo gió, dưới gốc đất còn sẫm màu thấy rõ, rõ ràng vừa mới được tưới nước!
Đã trồng xong rồi á?! Tốc độ gì mà siêu nhiên vậy trời?!
Còn giáo sư Tống thì nhìn mà vô cùng hài lòng: “Mọi người làm vậy, rất tốt!”
Muốn giúp một người làm giàu thì không khó, nhưng muốn cả một làng dần dần khấm khá lên, rồi còn biết tự lực tự cường nữa, thì khó đấy.
Làng Vân Kiều bây giờ mới bắt đầu thôi, nhưng cái khí thế tràn đầy hy vọng này thì ăn đứt chỗ khác rồi!
“Chỉ có một điều,” giáo sư Tống dặn dò: “Năm nay tặng cây giống là được. Nhưng về sau thì tuyệt đối không được nữa.”
Hôm nay tặng một giạ, nhà nào cũng dư ra để chia cho bà con cô bác. Nhưng đến mùa đông kiếm được tiền thì sao?
Thao Dang
Sang năm, nhà nào cũng muốn hai giạ? Có hai giạ rồi, người thân bạn bè lại đòi hai giạ nữa?
Tống Đàm gật đầu: “Thầy yên tâm, em bàn kỹ với người nhà rồi, thực ra năm nay cũng không hẳn là cho không đâu, mọi người đồng ý giúp em dọn sạch cây giống trên núi. Đất đai rộng thế, coi như ai cũng phải làm không một hai ngày.”
“Còn sang năm…”
Cô cười tươi rói: “Một mình con nghĩ được có hạn, nhưng nếu năm nay mọi người thấy có thể kiếm tiền ngay trước cửa nhà, thì ý định bám trụ quê nhà sẽ ngày càng nhiều hơn, đến lúc đó tự nhiên sẽ nảy sinh cơ hội kinh doanh thôi.”
Tới khi đó, chuyện trồng rau chỉ còn là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới nữa rồi.
Linh khí của cô, chắc cũng đủ bao phủ cả ngọn núi lớn này rồi ha?
Giáo sư Tống gật đầu tán thưởng: “Thông suốt lắm!”
Xe vừa dừng ở cổng, mở cửa xe ra là mùi thơm phưng phức ập vào mặt, bụng giáo sư Tống “ùng ục” một tiếng, cái bụng trưa nay cố gắng nhét vào một chén cơm nhỏ coi như xong rồi, giờ chẳng còn bóng dáng đâu nữa.
Ông lập tức quăng hết mấy chuyện phát triển nông thôn gì gì đó ra sau đầu, bước vội vào sân, rồi đầy mong đợi hỏi:
“Tối nay ăn gì vậy?!”
Kiều Kiều chạy từ bếp ra, hét toáng lên: “Lá củ cải xào tóp mỡ heo đó ạ!”