Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 798: Ngô Lôi chuyển việc.



Trận mưa thu này từ nhỏ hóa to, sang ngày thứ hai vẫn chưa ngớt, vậy mà Tống Đàm lại mừng ra mặt:

“Vừa khéo khỏi phải tưới nước, ao còn có thể đầy thêm một ít nữa.”

“Nhưng mà… hôm nay không đưa được con Ngưu Ngưu về rồi…”

Kiều Kiều có phần thất vọng.

“Không sao cả,” giáo sư Tống thì cười hớn hở: “Bò thì chỉ mất một ngày là chở được về, mà mình gieo lúa mì gặp đúng trận mưa này, thì chuẩn khỏi bàn luôn!”

Trước khi gieo lúa cần phải tưới đủ nước cho đất, mà ruộng thì đã cày từ sớm rồi, chỉ vì bận mấy việc khác nên mới chậm trễ hai ngày.

Trận mưa này xuống đúng lúc, đất đai được thấm đều, không chỉ táo khỏi tưới mà còn có thể tranh thủ lúc tạnh mưa gieo lúa mì luôn không cần nghỉ nhịp, theo như Tống Tam Thành thì:

“Trời thương người đó mà!”

Năm nay nhà trồng cả lúa nước, ông chú Bảy vẫn luôn chê bột mì không ngon, thế nên mới trồng luôn mười mẫu lúa mì đông, đến lúc thu về ra được cả vạn cân bột mì, sang năm cả nhà ăn xả láng cũng chẳng lo thiếu.

Phải nói chứ nhà này ai cũng là “thùng cơm”, ông chú Bảy nấu ăn áp lực cũng không nhỏ. May mà lúa vụ hai c.uối tháng sau là gặt rồi, tính sơ sơ thì năm nay đúng là đại thu hoạch!

Còn Kiều Kiều thì không hiểu gì mấy vụ mùa trong nhà, cậu nhóc chỉ biết hôm qua mình cực kỳ nghiêm túc dọn chuồng bò, thế mà hôm nay Ngưu Ngưu lại không về được…

Tống Đàm bèn dỗ dành:

“Không sao đâu, đợi mưa tạnh, mai là đưa nó về rồi.”

Trước đó vốn định là chờ người trong nhà rảnh tay rồi đi đón, bên kia còn phải làm kiểm dịch theo quy trình, nên mới chậm mấy hôm.

Nhưng mà, hiện tại còn một vấn đề khác.

Tống Đàm hỏi Ngô Lan:

“Mẹ ơi, ông Lý thật sự không làm nữa à? Sau này con Đại Hoàng cũng phải đưa sang bãi sông đó.”

Ngô Lan cũng hết cách:

“Lão Lý đó, bình thường nhìn thì khôn lắm, cứ gặp con trai là lú luôn… Dưỡng bệnh trong viện nửa tháng xong ra viện là ở lại luôn trong thành phố.”

Mà ở thành phố cũng chẳng phải là ở nhà an dưỡng gì cho cam, con trai ông ta tìm cho một chỗ gác cổng ở công trường, lương tháng 1500 tệ, toàn bộ đưa cháu nội đi học…

Ông bà nuôi con cháu thì cũng thường thôi, nhưng kiểu dốc cả túi không giữ lại một đồng cho bản thân thế thì, theo lời Ngô Lan mà nói:

“Là tự rước thiệt vào thân!”

Thế nên bà trực tiếp đề nghị:

“Bảo chú Trương với Lôi Lôi đi đi.”

Bò thì quan trọng vậy, giao hết cho dân trong làng thì Ngô Lan vẫn không yên tâm. Giờ trong làng cũng không còn thiếu người làm như trước, hai người họ có thể gác lại việc khác một thời gian.

Tống Đàm thì không ý kiến gì, nói gì thì nói, chó ở bên bãi sông kia chẳng phải thứ ăn chay đâu.

Cô gọi Ngô Lôi lại:

“Anh Lôi Lôi, anh cũng biết mấy con bò này nhà mình tốn bao nhiêu tiền rồi đấy, giờ giao cho anh, nhất định đừng có qua loa đó nha!”

Người thường mà được sếp giao cho trọng trách thế này thì hẳn phải m.á.u lửa lắm! Ai dè tới lượt Ngô Lôi thì lại ậm ờ:

“Đàm Đàm à, hay thôi đi, anh cũng chưa từng nuôi bò, với lại cái bãi sông kia rộng thế cơ mà…”

Tống Đàm: …

Cái ông anh họ này đúng là khó đỡ!

Vẫn là Trương Yến Bình, thân hình cao to đen khỏe lại gần, giơ tay ôm cổ Ngô Lôi rồi kéo phắt đi:

“Cậu ngốc à?!”

Ngô Lôi vùng vằng:

“Tôi không đi đâu! Tôi không có kinh nghiệm gì hết, suốt ngày ở chuồng bò thì sau này tôi còn yêu đương thế nào…”

Chỗ bãi sông đó ngay cả WiFi cũng không có, ăn cơm còn phải thay phiên về nhà, khổ muốn c.h.ế.t!

Còn bao nhiêu là bò nữa, lỡ nó đá cho một phát thì sao?

Trương Yến Bình cười lạnh một tiếng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Chỉ số thông minh của cậu thế mà còn đòi yêu đương? Nếu không phải là họ hàng, việc chăn bò quan trọng thế này ai giao cho cậu?”

“Đây là Đàm Đàm mở đường khởi nghiệp cho nhà cậu đó, đồ ngốc!”

Một con bò thịt nuôi mất cả chục ngàn, chăm kỹ một hai năm lên được 2000 cân, lại lấy ít cỏ voi ngọt bên Đàm Đàm về trồng…

Sau này cha mẹ cậu ta về già cũng không phải lo cơm ăn áo mặc nữa!

Mấy lời này Tống Đàm cũng từng nói trong nhà rồi, nếu không phải vì Tân Quân cũng không chịu đi, thì đến lượt cái đồ ngốc Ngô Lôi này làm gì?!

Trương Yến Bình siết tay một cái:

“Lại đây, để tôi dạy cho cậu tỉnh ngộ!”

Bên này, Tống Đàm còn đang gọi điện báo cáo với mợ hai:

“Mợ hai, mợ nói giúp con khuyên anh Lôi Lôi đi, con định điều anh ấy sang vị trí khác mà anh ấy không chịu cho lắm!”

Mợ hai vừa mới được trải qua mấy tháng ngày tháng an nhàn yên tĩnh, mỗi tháng còn cất được 2500 đồng tiền lương của con trai, trong lòng khoái chí muốn c.h.ế.t!

Vừa nghe nói lại có chuyện rắc rối, lập tức tức giận:

“Nó lại làm sao nữa hả?!”

Tống Đàm ra vẻ khó xử:

“Anh Lôi Lôi làm việc siêng năng thật đấy, giờ cũng chia tay rồi, không yêu đương gì nữa, cứ ở quê mãi cũng không phải cách lâu dài…”

“Nhưng mợ hai cũng biết mà, giờ tìm việc cho sinh viên tốt nghiệp cũng đâu có dễ, cạnh tranh thì dữ dội, mà chuyên ngành của anh ấy thì cũng chẳng có ưu thế gì nổi bật... Con nghĩ hay là cho anh ấy học một cái nghề đi!”

Vài ba câu, Tống Đàm đã khéo léo trình bày được cái ý tốt đẹp của mình, làm cho mợ hai trong tích tắc vui vẻ hẳn lên:

“Học! Dù là nghề gì cũng phải học!”

Tống Đàm cũng gật đầu “ừ” một tiếng:

“Nhà con bỏ ra cả đống tiền mua bao nhiêu là bò, mấy con bò đó đang thả ở bãi sông, cần người nhà tin tưởng đi trông coi một chút. Mẹ con nói hay là cho anh Lôi Lôi đi.”

Phải rồi, mợ hai cũng biết, mấy chục con bò đó tốn mất mấy chục vạn, nếu là nhà bà thì chắc sạt nghiệp mất rồi, đương nhiên phải kiếm người đáng tin mà coi chừng chứ?

Dù gì Ngô Lôi cũng là người nhà, haiz, vẫn là bên cô út với Tống Đàm lo nghĩ cho nó…

Thao Dang

Chứ không thì cái thằng ngốc đó, người ngoài có ai mà muốn dùng.

Bên này Tống Đàm vẫn nhẹ nhàng nói tiếp:

“Không chỉ là trông bò đâu, bên đó còn định làm hai cái hố ủ để ủ phân bò với phân dê nữa, mợ hai không biết chứ, giờ phân bón trồng hoa bán trên mạng đắt lắm! Mà kỹ thuật ủ phân này người thường đâu có học được.”

“Con nghĩ, giờ anh Lôi Lôi toàn làm mấy việc lặt vặt, sau này chẳng lẽ cứ đi làm ruộng hoài? Ở bên bãi sông trông bò, thứ nhất là học thêm được mớ kiến thức nuôi bò nuôi dê, thứ hai là học cách ủ phân này… mai sau có kỹ năng, ra ngoài xin việc cũng có chỗ đứng. Mấy cái trại trồng hoa lớn, đang rất thiếu mấy người biết làm mấy thứ này đó!”

“Bất kể là ủ phân hay nuôi bò dê, bên này đều có chuyên gia hướng dẫn tận tay, con thấy cơ hội này không thể bỏ lỡ.”

“Cho dù sau này không đi làm thuê, mà tự khởi nghiệp ở quê nuôi bò nuôi dê thì cũng có kiến thức mà làm.”

Con bé nói mà tha thiết biết bao! Làm mợ hai cảm động muốn rớt nước mắt.

Mợ hai cũng chẳng hiểu mấy cái chuyện ủ phân gì đó hay trại hoa trại kiểng, nhưng bà biết là trong làng có người nuôi một bầy dê núi thả rông, c.uối năm có người ở thành phố lái xe đến tận nơi mua, mà dê thả tự nhiên thì ai cũng thích, bán được khối tiền!

Hơn nữa... trong lòng mợ hai cũng tự biết, con mình đúng là có hơi... ngốc.

Nhìn cách nó làm việc là biết, kiểu người như vậy làm gì sống nổi trong môi trường công sở, chi bằng học thêm cái nghề còn hơn.

Dù có học không tới nơi tới chốn, thì cũng chẳng thiệt gì.

Đi làm thuê ngoài kia hai năm, bà không thấy nổi một cắc nào. Mà về làm cho Tống Đàm có ba bốn tháng, người thì béo khỏe ra thấy rõ, bà thì cũng sắp dành dụm được một vạn rồi!

Lúc này, mợ hai thực sự xúc động:

“Không phải bà con ruột thịt, ai lo lắng cho nó được vậy chứ?”

Lúc Tống Đàm nói hết phần dọn đường, thì quay ra kể tội ngay:

“Có điều mợ hai ơi, anh Lôi Lôi không chịu hợp tác, con nhờ anh Yến Bình đi khuyên rồi, mà cũng chưa biết có khuyên nổi không…”

Mợ hai lập tức trừng mắt:

“Con cứ yên tâm đi Tống Đàm, nó đầu óc không được sáng lắm, để mợ đi nói!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com