Cục cưng ngoan không khách sáo gì hết, nhìn dáng vẻ của Tống Đàm liền biết là người biết cho ăn, lập tức há mồm cắn phập nửa trái dưa leo trong tay ông chủ trại bò.
Tứ Bảo cắn được rồi thì lùi ngay một bước, trong khi đó, Tam Bảo và Ngũ Bảo ngồi bên nãy giờ chỉ chờ thời, lập tức phấn khích lao lên, ba con ch.ó chen nhau một đống ngay trên bờ ruộng, gâu gâu ăng ẳng, náo nhiệt vô cùng.
Mãi đến lúc này, ông chủ trại bò mới hoàn hồn, cúi nhìn lòng bàn tay trống không của mình, vừa nhai một miếng dưa leo c.uối cùng một cách vô hồn, vừa không do dự chui đầu vào đám dây leo già của mấy gốc dưa.
“Đừng tìm nữa!” Tống Đàm cười ha ha: “Giờ tháng mấy rồi, còn trông có dưa leo gì nữa? Mấy dây này cũng tại chưa rảnh nhổ nên mới còn sót lại đó!”
Tất nhiên, trên núi vẫn còn ít dưa leo mùa thu do giáo sư Tống mang giống về, đã bắt đầu ra hoa rồi. Giống này là loại dưa leo sinh trưởng nhanh, ăn thì hơi thua hàng đầu vụ chút, nhưng lớn nhanh, chắc chắn tranh thủ trước đợt rét thì hái được kha khá.
Ông chủ trại bò tiếc muốn rớt nước mắt.
Lúc này quay sang nhìn đám chó, ánh mắt không còn hào quang nữa mà đầy nghi hoặc, cúi xuống nhấc một chân của con gà rừng vẫn đơ người nằm đó (cánh đã bị l.i.ế.m ướt sũng nước dãi chó):
“Cái này… ăn được không?”
Tống Đàm: …suy nghĩ cũng “mùi pháp luật” phết đấy chứ.
…
Anh Tiểu Trương như tên b.ắ.n lao thẳng lên núi, vất vả mãi mới mò đến cổng xưởng chế biến, ôm theo một thùng hàng nhảy xuống xe.
Lần đầu tiên anh ta đến cái xưởng này đó nha!
Vừa vào nhìn, ôi trời ơi chỗ này rộng ghê!
Anh ta vác thùng chạy ào vào sân, vừa hay thấy một thím trong thôn đang vác rổ nhựa đi ra, tiện tay ngoắc anh ta:
“Đừng vô trong, bên đó có yêu cầu vệ sinh, đưa thùng đây, tụi mình tranh thủ đóng gói nè, tối nay tôi còn phải đi hái rau nữa đó!”
Anh Tiểu Trương sững người: “Lần này đóng bao nhiêu thùng vậy? Có danh sách đơn không? Để tôi sắp xếp chút.”
Rồi lại hỏi thêm: “Tối còn hái rau nữa hả? Làm cả ngày rồi còn về nhà nấu cơm, trễ quá không?”
Thím đó, chính là Lý Lan Hoa, cẩn thận đặt rổ xuống, chìa tay lấy nửa số thùng từ tay anh ta, rồi thuần thục xếp thùng, xé băng dính:
“Phải tranh thủ chứ, lần này có tám ngàn hũ tương cần gửi, Ngô Lan nói đối chiếu đơn phiền lắm, nên cứ đóng từng hũ từng hũ rồi gửi.”
Thao Dang
Tám ngàn hũ tương, nhưng số lượng đơn lại là hơn 6.100 đơn. Vì không đủ nhân lực xử lý đơn riêng, mà số lượng lẻ lại dễ lộn xộn sai sót, họ dứt khoát chịu tốn thêm tiền hộp giấy và phí vận chuyển, ai mua 10 hũ thì gửi 10 đơn luôn.
Ngô Lan vừa nghĩ đến chi phí là đau lòng, nhưng vừa nhớ đống tương này trị giá tới 800.000 tệ, lập tức lại yên tâm!
Anh Tiểu Trương, người gần như đang “phát tài nhờ nhà họ Tống”, lúc này cầm c.uộn băng dính mà tinh thần phơi phới, có phong thái như Tình Văn múa quạt, vui hết biết:
“Ui ui, bữa nay hàng nhiều dữ hen! Chắc phải làm mấy ngày mới xong đó!”
Chứ còn sao nữa!
Còn vụ “hái rau” buổi tối, không phải hái về nấu cơm, mà là từ tối nay, mỗi ngày 12h đêm lên núi hái rau tới 4h sáng!
Lý Lan Hoa trong lòng tính toán khoái chí:
Từ ngày mai, ban ngày bà đến đây đóng gói kiếm tiền công, tối ăn cơm xong lúc 7h thì đi ngủ.
Ngủ tới 12h khuya thì leo lên núi nhà họ Tống hái rau! Hái tới 4h sáng rồi về ngủ tiếp, 8h lại lên xưởng đóng gói…
Tám ngàn phần này, mấy người phối hợp làm tầm một tuần là xong, mà nghe nói rau này ngày nào cũng hái, bà thì khỏe, lớn tuổi ngủ ít, bà làm được!
Tính sơ sơ, một ngày kiếm được 160 tệ, trời ơi còn hơn đi làm thuê ngoài tỉnh nữa chớ!
Cường độ công việc này không nặng, mỗi ca hái rau 80 tệ, nhưng khó nhằn nhất là chuyện thiếu ngủ. Ngô Lan lúc đầu không muốn cho mấy người này cùng làm đâu, nhưng tính tới tính lui thì… trong thôn đâu còn ai rảnh nữa!
Vì sao ư?
Là do ông chủ trại bò đề nghị xây thêm hai bể ủ men, mà đội thi công lại thiếu nhân lực, nên liền tuyển thẳng lao động trong thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Việc nặng, nhưng được 200 tệ một ngày, mấy ông trong thôn nghe vậy thì mừng húm, hiện giờ ai nấy đều hớn hở chờ sáng mai bắt đầu thi công, náo nhiệt vui như Tết!
…
Đối với sự nghiệp hợp tác với ông chủ Thường, Ngô Lan cực kỳ coi trọng:
“Rau nhà mình phải chở bốn năm tiếng mới tới nơi, vậy có kịp không?”
Phải nói là gặp may, chứ ban đầu, xe đông lạnh mà ông chủ Thường liên hệ phải chạy tận gần tám tiếng mới về tới nhà hàng, nên lúc bàn với Tống Đàm thì mới bảo là mỗi đêm 10 giờ bắt đầu hái rau.
Vậy mà gần đây, tuyến cao tốc đi qua Hoa Thành đã thông xe, rút ngắn thời gian đi đáng kể.
Nếu không phải đoạn đường núi bên này khó đi, thì e là còn rút được thêm cả tiếng nữa.
Tống Đàm lại rất yên tâm:
“Không sao đâu ạ, nhà hàng đó trưa mới mở cửa, mình giao rau tầm 8 giờ sáng là kịp, chẳng ảnh hưởng gì cả!”
Không những không ảnh hưởng, mà còn đảm bảo độ tươi ngon của rau, xứng đáng với giá trên menu chứ sao!
Ngô Lan liếc cô một cái, thầm nghĩ: Cô nàng này đâu có lo chuyện giao hàng kịp hay không, rõ là đang lo mấy loại rau có giá nhập tận 40 tệ một cân kia có thể duy trì được bao lâu!
Hiện tại, mỗi ngày c.ung cấp cho khách nội địa 100 cân rau xanh, giá 20 tệ/cân.
Còn lại, ngoại trừ những loại rau không bảo quản được (như rau lá) thì vẫn bán qua mạng, nhưng phần lớn đã bị ông chủ Thường bao tiêu, giá toàn bộ đều 40 tệ/cân!
Cải thìa mà bán 40 tệ/cân là cỡ nào chứ? Ngô Lan vừa nghe cái giá đó, trong đầu như dây thun “bưng” một tiếng đứt phựt luôn!
Từ khoảnh khắc ấy, bà nhìn ông chủ Thường là có filter "lắm tiền + đầu tư ngu"!
Mặc kệ Tống Đàm, Trương Yến Bình, hay giáo sư Tống có giải thích thế nào về sự thông minh của việc độc quyền, hay chiêu thức buộc giá cao của dân làm ăn, trong mắt Ngô Lan, tất cả chỉ là mây bay!
Cũng vì vậy, lần hái rau này bà càng nghiêm túc, lôi cả Tống Tam Thành xuống ruộng hái rau.
Ban đầu bà còn định không tha cho Tống Đàm và Kiều Kiều, nhưng nghĩ lại thì… dù sao cũng là con ruột, không nỡ ép, thôi dùng Tống Tam Thành vậy!
Ông này học bằng lái xe, môn ba thi mãi mà vẫn trượt hai lần, còn năn nỉ bà đi thi môn bốn chung với ông, không thôi tụi nhỏ nó cười chê… Làm bà tốn bao nhiêu công sức hả!?
Thấy chưa, đầu óc chẳng lanh lợi gì, vậy thì ra sức làm việc tay chân đi là vừa!
Tống Đàm: …
Làm ăn cỡ cả mấy trăm vạn, về nhà vẫn phải xuống ruộng trồng rau với cha mẹ, vậy chứ phải nói làm sao cho xuôi?
Cô đành ra lệnh:
“Cùng lắm làm hai đêm thôi. Ngày 1 tháng 10, nhà hàng Trường Lạc Cư sẽ khai trương thử phạm vi nhỏ, ngày 2 chính thức khai trương.
Sáng ngày 3, con sẽ hỏi kỹ phản hồi về rau, sau đó mọi người không được hái rau ban đêm nữa, con tự theo dõi là được.”
Dù nói là vậy, thực ra cô cũng chẳng muốn theo dõi gì, tu luyện là một chuyện, làm việc là chuyện khác, ai mà muốn nửa đêm còn phải “đi làm” chứ?
Vất vả suốt nửa năm nay, cô cũng tới lúc nên hưởng phúc rồi!
Xem ra, phải tìm một người chịu làm ca đêm mới được!
Còn Tống Tam Thành thì càm ràm:
“Khai trương thử làm gì cơ chứ? Mở luôn không được hả? Đêm hôm không ngủ đi làm mệt muốn c.h.ế.t luôn…”
Cái vụ “mở thử” làm ông phải cày hai đêm liền.
Ngô Lan thì tò mò:
“Con nói rau đã nhập giá cao như vậy, bên họ phải bán kiểu gì mới lời được đây? Người giàu cũng không đến mức tiêu tiền kiểu đó chứ?”