Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 808: Hái rau lúc nửa đêm.



11 giờ rưỡi đêm, chuông báo thức vừa reo là Lý Lan Hoa bật dậy ngay.

Chồng bà, Chu Mao Trụ, ban ngày đi giúp xây bể ủ, lúc này ngủ say như c.h.ế.t, ngáy vang rền, khiến Lan Hoa, người đang trong giai đoạn tiền mãn kinh, giấc ngủ cực kỳ bất ổn, không khỏi ghen tỵ tràn trề.

Nhưng nghĩ đến chuyện hai vợ chồng một ngày kiếm được ba bốn trăm tệ, lại còn đỡ được một bữa cơm, thì m.á.u nghề lại bốc hừng hực.

Vừa bước ra khỏi sân, đã thấy Trương Hồng, người sẽ cùng lên núi hái rau, cũng vừa tới cổng:

“Định gọi bà đấy!”

Lý Lan Hoa hí hửng: “Tôi có cài báo thức mà, không phải bà nói tối nay không đi sao?”

Ban ngày làm tám chín tiếng, tuy là chỉ cần trông máy móc, kiêm đóng gói thảnh thơi không nặng nhọc gì, nhưng nửa đêm đi hái rau, cũng đâu phải chuyện nhẹ nhàng?

Trương Hồng lại thở dài:

“Haizz, mấy đêm nay tôi cứ trằn trọc không ngủ được, chi bằng đi làm còn hơn… Lúc 11 giờ tôi gọi cho Ngô Lan, bà ấy còn không đồng ý cho tôi đi cơ.”

Lý Lan Hoa cười khanh khách:

“Bà ấy sợ bà mệt tới mức ngất luôn trong ruộng đó mà!”

Trương Hồng thì chẳng thèm để ý:

“Thì thời gian chia ra thôi chứ có gì đâu, mệt cũng chẳng mệt lắm, ban ngày tám chín tiếng, ban đêm bốn tiếng nữa, được cái ăn ngon, ngủ nhà mình! Ăn đồ bếp nấu ở xưởng tôi còn thích hơn ấy chứ.”

“Như nhà kế bên tôi, đi làm đóng gói ở nhà máy, mỗi ngày đứng dây chuyền 12 tiếng, lương thì được 180 tệ, mà ăn cơm xếp hàng chỉ cho đúng nửa tiếng… Đó là kiếm tiền hay là bán mạng vậy chứ?”

Nói đến chuyện đi làm thuê, hai người lại không nhịn được bàn nhau một trận, năm sau có nên tranh thủ xin làm công nhân chính thức không?

Làm công chính thức, nếu tính toán chi ly, đúng là không bằng làm thời vụ mỗi ngày tiền nhiều, nhưng đổi lại thì ổn định quanh năm, cơm ba bữa, mỗi tháng đều có việc có lương.

Trương Hồng nghĩ một hồi, nói:

“Tôi vẫn muốn làm chính thức hơn. Việc thời vụ thì lúc đông thì kiếm nhiều thật, nhưng lúc rảnh là hết việc, không an tâm được.”

“Với lại tôi cũng đâu muốn về nhà nấu cơm… bà biết đó, tôi nấu dở c.h.ế.t luôn. Làm cả ngày mệt rồi mà còn phải về nấu ăn, thấy mà oải.”

Trên núi thì khác, căn-tin xưởng trên đó không giống chỗ khác. Hồi trước họ có ăn thử một lần, phát hiện đầu bếp Tưởng làm việc rất gọn gàng sạch sẽ, bàn bếp sạch bóng không tì vết.

Dầu ăn với nguyên liệu dùng y chang như ở nhà, vị lại ngon, món ăn phong phú…

Có đồ ăn sẵn, ai còn muốn về nhà tự nấu nữa chứ?

Nghe vậy, Lý Lan Hoa liền d.a.o động.

Năm sau mình phải tính sao đây?

Vừa trò chuyện vừa suy tính, hai người đã đi dọc theo con đường sáng rực ánh đèn lên tới triền núi.

Trước cổng xưởng, hai chiếc xe vận chuyển đã chờ sẵn. Ngô Lan thì đứng trước một chồng rổ nhựa trắng, thấy hai người đến liền vẫy tay:

“Thiệt sự định cày ca đôi đó hả? Đợt đầu tôi cần ít rau thôi, chắc làm được.”

Hái rau 3–4 tiếng mà được 80 tệ, không làm thì là dở hơi rồi! Trương Hồng và Lý Lan Hoa đồng thanh dứt khoát:

“Đã tới rồi… bà nói luôn cần loại rau gì, làm sao hái, tụi tôi bắt tay liền!”

“Được thôi!” Hai người sảng khoái, Ngô Lan cũng sảng khoái không kém:

Thao Dang

“Đầu tiên cột cái ghế con này vào người, lát nữa ngồi dưới ruộng sẽ tiện hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Rồi cầm rổ, lên khu vực rau muống nước phía trước kia, hái theo hàng, nhặt cọng nào non thì bấm.”

Nói gì chứ, rau muống này mới trồng hơn tháng thôi, sao mà già nổi?

Trương Hồng “ừ” một tiếng, không nói nhiều, làm theo y chang Ngô Lan, buộc ghế con vào hông, tay xách rổ trống, một mạch đi vào ruộng rau.

Loại rau muống này không phải giống cũ trồng ở quê, mọc bò sát đất. Mà là giống mới, thân thẳng tắp, mảnh khảnh như măng non, cao chừng hai ba mươi phân.

Dưới ánh đèn đêm, thân và lá non mơn mởn như màu táo xanh. Dùng hai ngón tay bấm nhẹ một cái, thân rau gãy “rắc” một tiếng giòn tan.

Trương Hồng và Lý Lan Hoa là lần đầu hái loại rau muống thân thẳng này, lúc đầu còn lóng ngóng hai cọng một. Nhưng sau vài phút quen tay, hai tay như bay, động tác nhanh như chớp.

Thoắt cái, dù chỉ có hai người họ, nhưng cả ruộng rau như vang lên một giai điệu lao động có tiết tấu rõ ràng.

Những cọng rau muống nước bị bấm xuống đều tăm tắp, thân thẳng gọn, màu xanh mướt non, được xếp ngay ngắn vào những rổ nhựa trắng hình chữ nhật…

Dù có mắc chứng ám ảnh cưỡng chế hay không, nhìn cảnh này cũng khiến người ta tự khắc giãn mày, vui vẻ trong lòng.

Vừa làm vừa trò chuyện:

“Loại rau muống thân đứng này nhìn sạch sẽ, đẹp mắt hơn hẳn loại bò trên đất mình hay trồng trước kia… Không biết bên họ năm nay có để giống không ha? Nếu có thì năm sau tôi cũng trồng thử ít.”

“Ờ, tôi cũng thấy trong siêu thị ngoài thành phố người ta bán toàn loại này… Năm sau ra tiệm hạt giống coi thử, nhìn non mơn mởn vầy chắc cũng ngon.”

Chiếc ghế con buộc bên hông cao vừa tầm, lúc mới bắt đầu hái hai người vẫn chưa thấy mệt, còn dư sức liếc quanh ruộng rau một vòng.

Trời ạ! Mỗi mình rau muống này thôi cũng phải 5–6 mẫu đất rồi đó!

Hiếm thấy là từng luống rau cao thấp xen kẽ, mỗi ngày đều có thể hái rau non, hèn gì lúc gieo hạt trông có vẻ nhẹ nhàng, mà lại kéo dài mấy ngày mới xong.

Huống hồ rau muống là thứ sinh trưởng nhanh, mỗi mẫu ruộng có thể thu tới 2 ngàn cân. Hái xong một lứa, hơn nửa tháng sau là có thể hái tiếp...

Nghĩ đến chuỗi ngày sắp tới việc làm không dứt, Lý Lan Hoa và Trương Hồng càng thêm m.á.u lửa rực cháy.

Sau khi hai người hái xong một hàng rau muống, những người khác trong thôn cũng lần lượt đến nơi. Rõ ràng được phân công việc khác nhau, có người hái rau dền đỏ, từng cành nhỏ lắc lư trong gió đêm, mềm mại non tơ, nhìn thôi đã thấy ngon.

Rau cúc tần ô thì xanh mướt xốp mịn, khiến người ta chỉ muốn ngắt một nắm về nhà, băm nhuyễn trộn với bột làm bánh hấp, vừa bổ tim, vừa bổ não, lại còn không mập!

Mấu chốt là, ngon tuyệt cú mèo!

Xa hơn chút là nhóm cắt hẹ.

Hẹ tháng mười khác hẳn hẹ tháng sáu già cỗi, lá dày, rộng, bứt một nắm là đầy tay, lưỡi hái lia qua gốc cây kêu "soạt soạt" giòn tan…

Ôi chao! Dù là làm nhân bánh, hay xào trứng, bổ thận cường dương lại thơm ngon nức mũi!

Còn ở rìa xa xa, có người đang bới hành tỏi,

Nào là củ tỏi tròn trịa nhiều tép, tỏi một tép vỏ tím, tỏi non thanh mảnh có mùi thơm đặc trưng, rồi cả hành hoa đầu đỏ, hành lá bản địa xanh rì mỡ màng...

Không hiểu sao, càng làm nét mặt càng cười rạng rỡ, khóe miệng càng lúc càng kéo rộng.

Và rồi, cả sườn núi tràn ngập tiếng nói cười ríu rít, rộn ràng như hội chợ.

Rõ ràng là giữa đêm khuya, vậy mà trên núi đèn sáng rực rỡ, người người rộn ràng tấp nập, náo nhiệt chẳng khác gì ban ngày.

Ngô Lan thì kéo theo Tống Tam Thành, không ngừng bê rổ rau đầy đi cân, rồi quay về chuyển rổ trống, giữa làn gió thu mát lạnh của nửa đêm, cả hai toát mồ hôi đầm đìa.

Trong khi đó, hai bác tài đứng canh bên xe thì vô cùng thắc mắc:

“Hái rau chỗ nào chẳng có, phải lặn lội cả chuyến xe đường dài vượt tỉnh tới đây làm chi chớ? Cái này đúng là đậu hũ bán theo giá thịt! Đúng là hòa thượng ngoại tỉnh tụng kinh hay.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com