Tương lai xán lạn của Trường Lạc Cư thì chẳng liên quan mấy tới Tống Đàm, cô chỉ biết rằng Ngô Lan đã tất bật đến tận 5 giờ sáng, lúc này mới vội vội vàng vàng đi ngủ bù một giấc.
Thế này thì không được, buôn bán rau là việc lâu dài, cứ thức đêm mãi sao chịu nổi?
Nghĩ một vòng hết người trong nhà, ánh mắt Tống Đàm rơi lên người Trương Yến Bình.
Trương Yến Bình: ???!
“Anh không làm. Anh không làm đâu!” Anh ta không sống nhờ lương, nên phải giữ khí phách chút chứ.
Tống Đàm không đôi co, chỉ hỏi nhẹ nhàng:
“Anh Yến Bình, tiền hoa hồng bán thuốc anh chỉ được nhận một lần, bây giờ tính cả bên câu cá với lương tháng, một tháng anh có được tám ngàn không?”
“Có tám ngàn thì sao?” Trương Yến Bình rất biết cách tự thỏa mãn: “Thời buổi này sinh viên tốt nghiệp, trừ mấy ngành hot ra, có mấy ai không tăng ca mà vừa ăn ở miễn phí, lại còn được tám ngàn chứ?!”
Nói cho đúng thì, ngoài thời gian làm chăm sóc khách hàng, thì phần lớn thời gian trong ngày đều là rảnh rỗi.
Ủa? Nghĩ vậy tự nhiên thấy Tống Đàm trả lương mình mỗi tháng 2.500 cũng khá là rộng rãi đó chớ?
Xì xì xì! Không được nghĩ vậy! Anh ta vội lắc lắc đầu, phủi sạch suy nghĩ đó, lập tức khẳng định một niềm tin cốt lõi: “Anh hài lòng rồi, anh không làm!”
Ai ngờ lời vừa dứt, Tần Quân lại hỏi:
“Vậy… tôi có thể làm không?”
Tống Đàm nhìn sang, anh ta bình tĩnh phân tích:
“Thứ nhất, nhà tôi làm ngành ẩm thực, việc chọn rau, kiểm tra, chia hàng tôi rất rành.”
“Thứ hai, mỗi ngày tôi dạy cho Kiều Kiều chủ yếu vào ban ngày, buổi tối ngoài chuẩn bị bài thì không có việc gì. Hoàn toàn có thể ngủ sớm, ví dụ ăn tối xong bảy giờ là đi ngủ, sáng hôm sau ngủ bù một giấc nữa, không lo gì về sức khỏe cả.”
Còn chuyện có ngủ được không… Không có chuyện đó! Ở nhà họ Tống này, chỉ cần buông điện thoại xuống là ngủ cái rụp, ngủ đã rồi tự nhiên dậy!
Anh ta về quê nghỉ hè rồi quay trở lại đây chưa tới hai tháng, mà giờ người đã hồng hào khỏe mạnh, răng trắng môi hồng, khí sắc cực kỳ tốt!
“Thứ ba…” Anh ta chớp mắt, gương mặt điển trai hiện chút khí chất sinh hoạt đời thường:
“Chỉ cần tăng thêm cho tôi hai ngàn, tôi làm ngay!”
Thao Dang
Trương Yến Bình: …??!!
Sao lại tự kéo mình vào c.uộc vậy trời?! Tống Đàm mới là tư bản độc ác, hai tụi mình đều là dân làm công mà, huynh đệ ơi!
Nhưng nghĩ lại, nếu tăng thêm hai ngàn, vậy là một tháng tròn một vạn… Mỗi tối làm bốn năm tiếng, cũng đâu tới nỗi không thể… Xì xì xì!
Đời làm cá mặn không thể gục ngã!
Tống Đàm thì cười đầy hài lòng:
“Thầy Tần, tôi biết ngay là không nhìn nhầm anh!”
“Tăng hai ngàn không thành vấn đề! Vậy việc này giao cho anh nhé!”
Chỉ cần nhìn thành tích của Kiều Kiều bây giờ là biết, Tần Quân đúng là quá giỏi!
Còn Trương Yến Bình thì ôm mặt rên rỉ:
“Huynh đệ à, huynh đệ hồ đồ rồi!”
“Nhà cậu đâu có thiếu tiền, cậu còn đi tự đè gánh nặng lên người làm gì? Tôi thì không có gì cần tiêu, nên tôi không làm đâu.”
Đối mặt với Trương Yến Bình, Tần Quân lại đổi sang dáng vẻ khác, lúc này nhướng mày nói:
“Bởi vì tôi lo xa!”
Anh ta thở dài:
“Tôi không muốn quay về quê làm ăn, thì phải giữ ổn định công việc này. Trước đây tôi chỉ dạy Kiều Kiều môn Toán và Văn, còn lại mấy môn như Sinh học, Lịch sử, Văn hóa, Vật lý sơ cấp v.v… với trạng thái hiện giờ của cậu nhóc thì học cũng được, không học cũng không sao.”
“Vậy nên, để đảm bảo không bị sa thải, tôi phải mở rộng thêm mảng công việc khác, à, quên nói với cậu, tôi vừa nhận thêm việc làm ngoài, sau này không phụ cậu làm chăm sóc khách hàng nữa đâu.”
Trương Yến Bình giật mình:
Boomerang lại trúng mình luôn rồi!
Anh ta cạn lời:
“Cái này mà gọi là lo xa á? Cái này là tính toán quá đà thì có! Kiều Kiều giờ được cậu dạy quá đỉnh, cậu nhìn xem, nhà Tống Đàm ai mà nỡ để cậu nghỉ việc? Chắc còn muốn giữ lại dạy thêm mấy năm ấy chứ!”
Tần Quân vẻ mặt nghiêm túc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nội dung công việc đơn nhất thì sức đề kháng kém. Làm gia sư ấy mà, chỉ cần người ta có tiền, chẳng lẽ không tìm được người khác?”
Thật ra, mấy lời này nói ra Trương Yến Bình cũng không hoàn toàn tin, vì nghe kiểu gì cũng giống Tần Quân đang múa mép lừa anh ta.
Nhưng mà việc thì cũng nhận rồi, thôi cũng không nói gì nữa.
Ai ngờ anh ta không nói thì thôi, Tần Quân lại hỏi:
“Còn cậu thì sao? Sau này định nghỉ việc hả?”
Trương Yến Bình hốt hoảng:
“Ai nghỉ? Tôi tuyệt đối không nghỉ việc! Ở đây bao ăn bao ở, đứa ngốc mới đi!”
“Vậy sao cậu không cố lấy mức lương cao?” Tần Quân giả bộ tò mò:
“Nhà cậu chẳng phải cũng không ủng hộ cậu ở lại quê à? Cậu không cố lấy lương cao, thì làm sao chống lại giấc mơ ‘thi công chức – cưới vợ’ của họ chứ?”
“8000 không đủ cao hả?!” Trương Yến Bình cảm thấy mức đó là quá ổn rồi ấy chứ.
Tần Quân bật cười:
“Cậu có hiểu lầm gì về hình tượng sinh viên tốt nghiệp 985/211 trong mắt phụ huynh không đấy?”
“Trong lòng họ, tốt nhất là vừa ra trường đã vào đơn vị nhà nước làm lãnh đạo, lương tháng một vạn, mọi chuyện ổn thỏa, nhiều tiền ít việc lại gần nhà, nói ra còn oai.”
“Nếu không được như thế, thì ít ra cũng nên vào mấy công ty lớn ở thành phố lớn, kiểu trong top 500, vào phát là lương tháng hai vạn trở lên…”
“Còn cậu bây giờ thì sao? Chui rúc ở quê nhà người thân, làm nhân viên chăm sóc khách hàng cho một xưởng gia đình, lương tháng 2500… thôi thì coi như là 8000, cũng là nhờ người thân nâng đỡ.”
Tần Quân nhìn thẳng anh ta:
“Cậu cố gắng kéo dài nửa năm, tới Tết đi chúc Tết, liệu chịu nổi không?”
Trương Yến Bình: …
Tim anh ta đập thình thịch, như thể tương lai sắp đổ sập xuống đầu, nhưng vẫn cố gắng níu kéo:
“Ở đây bao ăn bao ở, lương tháng 8000 có thể tiết kiệm tới 7500, thế thì có gì không tốt chứ? Tiền tiết kiệm mới là thực tế nhất!”
Tần Quân khẽ ho khan, bắt chước giọng mấy ông bác bà cô họ hàng:
“Yến Bình là sinh viên ưu tú, đi xin việc thì chỗ nào chả giành giật, chứ ở quê thì có tương lai gì?”
“Không có bệnh viện, không có trường học, muốn kiếm người yêu người ta còn chẳng thèm!”
“Với lại, ăn uống một tháng tốn được bao nhiêu chứ? Giờ nó lương tháng 8000 tiết kiệm được 7500, nhưng nếu đổi chỗ lương hai vạn, tiêu năm ngàn vẫn tiết kiệm được 15 ngàn!”
“Không thể để phí hoài tuổi trẻ ở nông thôn thế được!”
Toàn thân Trương Yến Bình cứng đờ, đầu ngứa ngáy như muốn lột da.
Bởi vì mấy lời này, không cần chờ đến Tết đâu, hè vừa rồi về nhà, hàng xóm đã nói đầy tai rồi. Tới Tết thì…
Hú hồn, không dám tưởng tượng!
Nhưng nếu theo logic của Tần Quân, chờ đến ngày mình kiếm được một hai vạn một tháng, thì ý định mẹ gọi về thành phố hẳn cũng sẽ giảm đi.
Đến khi họ hàng hỏi lại, thì câu trả lời sẽ là: “Ở quê tuy hơi bất tiện, nhưng mỗi tháng nó tiết kiệm được một hai vạn, thôi thì tiện ở gần nhà cũng được!”
Anh ta trừng mắt nhìn Tần Quân:
“Đồ thầy giáo giả nhân giả nghĩa! Cậu cướp việc của tôi rồi còn nói đạo lý làm gì?! Có bản lĩnh thì 2000 để tôi làm, trực đêm tôi cũng lên được!”
Tần Quân cười ha hả:
“Tôi mà làm một mình thì chắc chắn sẽ mệt… hay là mình thương lượng với Tống Đàm đi, tôi 1000, cậu 1000, luân phiên một người làm một ngày… hoặc chia ra mỗi người làm nửa tháng?”
Khuôn mặt đen như than của Trương Yến Bình bỗng lộ ra chút nghi ngờ:
“Cậu… cậu chẳng phải là chờ tôi nói câu này à?”
“Làm gì có chuyện đó.” Tần Quân điềm nhiên nói:
“Tôi chỉ thấy cậu lâu rồi không động não, tư duy cứng đờ, nên mới cố tình kích thích một chút thôi.”
“Huống hồ một mình tôi nhận hết 2000 thì chắc chắn khối lượng công việc sẽ nặng, kiểu như làm giáo viên chủ nhiệm lớp c.uối cấp ấy… Thế thì đến Tết cũng chỉ về nhà vài ngày là hợp lý rồi nhỉ?”