Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 817: Họ Bao là bảo đảm (chương chuyển tiếp có thể bỏ qua).



Người phụ trách ca đêm c.uối cùng được xác định là hai người: Tần Quân và Trương Yến Bình. Mà việc đầu tiên họ đảm nhiệm khi vừa nhận chức, chính là đến dò hỏi một câu:

Mấy người làm thời vụ ca đêm kia, tiền công có cố định không?

Rất đơn giản thôi. Trên núi chênh lệch nhiệt độ lớn, nhiệt độ còn tụt nhanh hơn thành phố. Đừng nhìn bây giờ mới đầu tháng Mười, chứ đến tháng Mười Một là lạnh cắt da rồi đó.

Hiện tại mỗi đêm được 80 tệ, vậy lúc trời lạnh thì sao?

Tống Đàm: …

“Các anh lo xa quá đấy chứ?”

“Không hề đâu.”

Tần Quân giải thích: “Hiện giờ thời tiết còn vừa phải, mọi người làm đêm không thấy mệt lắm. Nhưng chỉ cần trời hơi chuyển lạnh, lúc hái rau tay sẽ tê cóng, rất có thể một hôm nào đó người ta sẽ không đến nữa.”

“Thế nên cách tốt nhất là định sẵn mức lương từ bây giờ. Như vậy nếu ai muốn nghỉ, họ cũng sẽ do dự, để bọn mình có thời gian sắp xếp người thay thế.”

Mấy chuyện này nhìn thì nhỏ nhặt, nhưng với tình hình nhân lực eo hẹp ở làng hiện tại, lại không hề nhỏ chút nào.

Tống Đàm nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Vậy thì cứ xem tình hình thời tiết mà điều chỉnh, từ 80 đến 120 tệ, cụ thể do các anh quyết định.”

Việc đã giao đi rồi, cô không muốn bận tâm thêm nữa.

Trương Yến Bình nhìn một vòng khắp núi rau xanh rì, rồi lại ngẫm nghĩ: “Giờ trồng mấy loại rau ngắn ngày đúng là thu hoạch nhanh thật. Nhưng đến c.uối tháng Mười Một, chắc trừ cải thảo, củ cải với rau chân vịt ra thì chẳng còn loại nào nữa nhỉ? Mình năm nay thực sự không làm nhà kính à?”

Thao Dang

“Không.” Tống Đàm lắc đầu: “Cả năm nay, trừ lúc nóng nhất thì còn lại có rảnh lúc nào đâu.”

“Nhà kính bọn mình cũng chưa có kinh nghiệm, giai đoạn đầu còn tốn bao nhiêu nhân lực, thôi bỏ đi, đừng vội vàng quá. Năm nay mùa đông cứ nghỉ ngơi dưỡng sức cái đã.”

Còn chuyện bên chỗ ông chủ Thường…

Tống Đàm thở dài: “Anh Yến Bình, ngày nào anh cũng nhắc mình là bên mình giữ thế chủ động, sợ mình lỡ ký hợp đồng với người ta. Giờ sao lại lo không c.ung đủ hàng nữa vậy?”

“Đông tới mà không có rau thì thôi chứ sao. Anh không muốn ngồi bên bếp lửa ăn đồ vặt nghỉ ngơi hả?”

Muốn chứ!

Chẳng qua là do trước đây làm kinh doanh, cái kiểu bắt lấy thời cơ, tạo ra nhu cầu đã ăn sâu vào m.á.u rồi.

“Được rồi!” Trương Yến Bình dứt khoát gác chuyện đó lại.

Ông chủ Thường còn không sốt ruột, anh ta sốt ruột cái gì chứ?

Đúng lúc này, ông chủ Thường gọi điện đến, cũng đang lo lắng chuyện tương tự.

“Lỡ mùa đông tuyết rơi phong tỏa đường, bên này c.ung hàng kiểu gì? Cô có muốn trồng thêm ít rau nào để được bảo quản lâu không?”

c.ung hàng kiểu gì á?

Tống Đàm cũng nói thật: “Mùa đông chỉ có cải thảo với củ cải thôi, nhà tôi không làm rau nhà kính đâu. Anh có thể bán thử mấy mặt hàng khác trước xem sao?”

Tổ tông ơi!

Ông chủ Thường suýt nữa bật khóc.

Đã từng có “trân châu” ngon lành ở trước mắt, giờ quay lại với “cám heo” thì ai mà cam tâm? Nếu mùa đông thật sự không có gì hết, chẳng bằng nghỉ bán luôn, đóng cửa nhà hàng cho rồi.

Đang làm ăn ngon lành, nhìn thấy sắp “cất cánh” tới nơi, sao lại đứt gánh giữa đường thế này?

“Cô Tống, nói thật đi, có phải là hết vốn rồi không? Tôi có thể góp vốn làm ăn chung mà.” Dù lỗ bao nhiêu đi nữa, ông cũng sẵn sàng bỏ tiền vô, như vậy ít ra sau này không còn phải canh cánh chuyện độc quyền c.ung cấp nữa…

Nhưng giấc mơ này tan vỡ rất nhanh.

“Không phải.” Tống Đàm dứt khoát từ chối: “Đơn giản chỉ là… lạnh quá, không muốn làm gì hết.”

Ông chủ Thường: …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trong lòng anh ta trăm mối tơ vò, mà cũng chẳng nghĩ ra được cách gì hay, đành đổi chủ đề, kể về yêu cầu của bà Triệu.

“Chị Triệu với anh Triệu ở Giang Thành tiếng tăm cũng không tệ đâu. Hồi đầu chị ấy khởi nghiệp từ mấy gói mì ăn liền, lúc đó người ta bán một gói một tệ, chị ấy bán có bảy hào, liền nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường giá rẻ.”

“Sau đó thì phát triển dần lên, bây giờ dưới trướng chị ấy có mấy thương hiệu con, từ cao cấp đến bình dân đều có. Phân khúc trung và bình dân thì danh tiếng khá tốt, nhưng dòng cao cấp đến giờ phản hồi vẫn mờ nhạt, hầu như chỉ đem đi làm quà tặng thôi.”

“Nếu chị ấy thật sự muốn bàn chuyện kinh doanh gói rau ăn liền thì cũng đáng tin đấy. Chỉ là xem bên cô có c.ung đủ hàng hay không thôi.”

Tống Đàm nghĩ ngợi rồi đáp: “Năm nay chắc chắn không kịp rồi, cải bắp cũng chẳng trồng bao nhiêu, để sang năm đi.”

Gói rau trong mì ăn liền bình thường có gì nhỉ?

Hành lá, cà rốt, cải bắp… có khi còn thêm nấm hương, chút thịt nạc cắt hạt lựu?

Sấy khô rồi mỗi gói cũng chỉ vài miếng là cùng, đúng là làm được. Nhưng thôi, để sang năm đi vậy.

Ông chủ Thường cũng đoán ra được, liền chuyển sang chủ đề mới: “Tết này có thể bán cho tôi một con heo không?”

Làm một bữa tiệc thịt heo kiểu truyền thống nhân dịp khai trương thử nghiệm, nghe thì có vẻ quê mùa, nhưng đảm bảo hiệu quả tuyệt vời!

“Không được đâu.” Tống Đàm trả lời không cần suy nghĩ: Chỉ có bảy con heo thôi… à không, còn một con mới nhập chuồng nữa, là heo mẹ, giống với con heo nái đang nuôi, năm nay định để lại làm giống.

Nói nghiêm túc thì chỉ có năm con có thể mổ.

Có đủ cho nhà ăn không còn chưa chắc, bán là nhất quyết không bán.

Ông chủ Thường cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, chỉ thở dài một tiếng:

“Nghe nói nhà cô nuôi cả bò lẫn dê rồi, vậy sang năm có thể bán cho tôi không? Tôi bao hết!”

Tống Đàm: …

Anh khỏi mang họ Thường nữa, đổi luôn thành Bao đi cho rồi.

“Bê con mới được có 300 cân thôi, để sang năm hãy nói.”

Còn dê thì, ông chủ chăn bò cũng có giới thiệu một chỗ, mà đến giờ vẫn chưa có thời gian đi xem.

Ông chủ Thường tiu nghỉu cúp máy.

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta lại nhanh chóng phấn chấn trở lại:

“Sao rồi? Kiểm kê xong hết chưa?”

Giờ mới có chín rưỡi, nhưng ở Trường Lạc Cư chẳng có lấy một vị khách, nhân viên phục vụ đều ăn no nê xong từ sớm, đã tan ca hết rồi.

Chỉ còn lại bộ phận kế toán và kho vận vẫn ở lại, vui vẻ lắng nghe ông chủ Thường rải tiền:

“Báo trong nhóm tài vụ một tiếng, kỳ nghỉ Quốc khánh cộng thêm khai trương chi nhánh mới, mọi người vất vả rồi. Ngoài ba lần lương ngày lễ, từ giờ đến mồng Bảy, mỗi người mỗi ngày được thêm 200 tệ tiền lì xì, đến kỳ phát lương sẽ cộng chung luôn.”

Oa!!!

Bộ phận kế toán gật đầu lia lịa, sợ ông chủ đổi ý, liền lạch cạch bấm điện thoại soạn tin nhắn thông báo ngay.

Bảo sao Trường Lạc Cư toàn là nhân viên lâu năm, ví như chị đây, làm tài vụ cho nhà hàng này hai mươi mấy năm rồi mà chưa từng rời đi.

Vì không quản ai làm ông chủ, người nào cũng vừa hào phóng lại thân thiện như thế!

Phía kho cũng tranh thủ hỏi luôn: “Ông chủ, tối nay mới chỉ là khai trương thử nghiệm, khách chưa quá đông, kho vẫn còn nhiều rau lắm, giữ ở chế độ lạnh đến mai là vẫn còn tươi, sáng mai có cần lấy thêm không?”

“Cần chứ cần chứ!” Ông chủ Thường vội vàng dặn dò: “Chỗ rau này nhất định phải giữ kỹ, mai chắc chắn sẽ đông khách. Mấy người đã được đào tạo rồi, đông khách cũng đừng c.uống lên nhé!”

Phải thế chứ, bọn họ nào có thiếu kinh nghiệm! Không c.uống được!

Còn bộ phận nhân sự.

Ông chủ Thường dặn tiếp: “Báo trong nhóm luôn nhé, nhà hàng mình phải mở rộng tuyển dụng rồi. Tuyển từ bên ngoài hoặc do nhân viên giới thiệu đều được, phục vụ phải tăng ít nhất 20 người nữa!”

Không nói đâu xa, ít nhất mỗi bàn phải có một người phục vụ. Vì ông có linh cảm rằng: thời gian tới, cả nhà hàng, kể cả đại sảnh sẽ không ngừng khách ra khách vào.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com