Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 827: Người quyết đoán nhất.



Phải nói là… thật sự phải nói nhé.

Tề Lâm bình thường ít nói, ai ngờ trong lòng lại có cả một bụng tính toán! Mỗi chuyện anh ta nói ra đều là việc nhỏ nhặt, nhưng lại cực kỳ quan trọng…

Ôi chao! Tống Đàm lại càng không nỡ để mất anh ta rồi.

Thao Dang

Lúc này xe đã rẽ ra quốc lộ, cô còn rón rén hỏi: “Ờm… mấy người thi xong rồi thì sẽ quay lại chứ?”

Nghĩ đến ba học trò của giáo sư Tống, nào là Yến Nhiên — thông minh lanh lợi, chẳng bao giờ chịu thiệt; Tề Lâm — ít nói nhưng luôn nhắm trúng vấn đề cốt lõi; còn có Tăng Hiểu Đông — tuy bề ngoài lơ đãng nhưng năng lực lại không tồi...

Toàn là nhân tài thế này mà mình chưa từng trọng dụng, đúng là lỗi của Tống Đàm cô rồi!

Nghĩ đến thu nhập hiện tại của bản thân, Tống Đàm cảm thấy mình cũng có thể “thẳng lưng mà nói chuyện”:

“Hay là sang năm mấy người về làm luôn đi, lương tháng 8000, có bảo hiểm đầy đủ, bao ăn bao ở, nói trước nha, là ăn ở trên núi đó!”

Tề Lâm hơi sững người, thật không ngờ: “Hào phóng vậy sao?”

Chế độ đãi ngộ này, không nói tốt hay không, chỉ riêng mức lương cứng 8000 thôi mà Tống Đàm cũng sẵn sàng chi, là anh ta đã thấy khó tin rồi.

Tống Đàm thầm nghĩ: trước đây là vì tôi nghèo thôi mà!

Nhưng trả họ 8000 thì thật sự xứng đáng, không chỉ vì họ cái gì cũng biết làm, còn biết quy hoạch ruộng đất. Chưa kể đến mạng lưới quan hệ phía sau họ...

Nhìn giáo sư Tống là hiểu, ai dám chắc tương lai học trò ông không có mối quan hệ riêng?

Chỉ là Tề Lâm, lúc nhớ đến bếp ăn tập thể, lại hơi buồn buồn.

Anh ta thầm tính toán: làm việc ở nông thôn đương nhiên không ổn định bằng viện hay trung tâm nghiên cứu. Nhưng mà bây giờ ở viện hay trung tâm thì cũng toàn cạnh tranh, cạnh tranh quan hệ, cạnh tranh tài trợ, các loại chỉ tiêu đánh giá, yêu cầu bài viết…

Rồi cả chuyện xã giao, quà cáp, chi phí sinh hoạt hằng ngày, một tháng 8000 mà c.uối tháng còn dư được 3000 thì đã là niệm A Di Đà Phật rồi.

Còn làm việc ở chỗ Tống Đàm…

Thôi kệ, về sau mua hai bộ đồ bảo hộ chắc chắn, mỗi tháng cầm 8000, đưa cho ông nội 1000, biết đâu còn tiết kiệm được 6000. Mà nói đến bếp ăn… tuy nguyên liệu không bằng đồ nhà tự nấu, nhưng xét về khẩu vị thì có đơn vị nào địch lại nổi không?

Huống hồ, cho dù sau này có biến động gì, nếu muốn đổi việc, giáo sư Tống cũng không thể nào làm ngơ được.

Mọi được – mất lướt qua một vòng trong đầu, Tề Lâm liền quyết đoán:

“Được. 8000 sau thuế, chốt vậy đi.”

Tống Đàm: …

Cô nói rõ ràng là trước thuế mà!

Nhưng không nhìn không biết, người có vẻ trầm ổn nhất như Tề Lâm, lại chính là người ra quyết định nhanh gọn nhất!

Hai người tranh luận suốt đường về chuyện "trước thuế" hay "sau thuế", đến khi xe rẽ vào một đoạn đường gập ghềnh chẳng khá hơn đường vào làng Vân Kiều là mấy, Tống Đàm cũng thở dài.

Đường ơi!

Mau sửa đường đi nào!

Bản vẽ quy hoạch bí thư Tiểu Chúc cũng đã cho cô xem rồi, đường làng trước kia quanh co uốn lượn, lần này có hai đoạn sẽ đi thẳng xuyên qua ruộng khác, nếu làm xong đường nhựa thì từ đây đến thành phố, từ 2 tiếng rút xuống còn 1 tiếng!

Mà nếu chạy nhanh thì 40 phút cũng không phải chuyện không thể!

Nghĩ tới đây là lòng cô lại hừng hực khí thế. Dù sao cũng đã hứa với Kiều Kiều là phải trồng dâu tây cho cậu nhóc, mà thứ này thì… vẫn phải dựa vào giao thông.

Tề Lâm thì thắc mắc: “Giờ dâu tây đều đóng gói từng quả bằng màng lưới, trong thùng cũng có lớp ngăn chia, dù đường núi có xóc cũng không ảnh hưởng nhiều chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhìn kiểu đóng gói này là biết nhà họ Tống định làm trái cây cao cấp rồi.

Nhưng Tống Đàm lắc đầu: “Không được không được, đóng gói tốt mấy mà bị xóc vẫn dễ gặp sự cố, tôi thật sự không có kiên nhẫn làm hậu mãi.”

Giống như lần trước bán đào vậy, rõ ràng đã nói trước là “đào mỏ quạ” phần đầu nhọn dễ bị gãy, không hỗ trợ đổi trả. Thế mà vẫn có người cố tình vin vào “giá cao mà không hoàn mỹ” để đòi bồi thường cả thùng…

Trương Yến Bình tức đến mặt đen sì, dứt khoát lên tiếng:

“Được thôi, khuyên bạn gửi trả lại đào đi nhé, phí vận chuyển và tiền hàng bên mình hoàn trả đầy đủ cho bạn.”

Bên kia mới thôi không làm loạn nữa.

Nhưng cách này không thể dùng thường xuyên được, Trương Yến Bình nói vậy cũng là nhắc nhở Tống Đàm một câu. Chuyện đóng gói, thật sự không thể tiết kiệm nổi một đồng!

May mà lần đó số lượng đào bán không nhiều, nếu không thì mấy quả mỏ quạ cũng phải đội thêm hai lớp bảo vệ nữa rồi.

Tề Lâm nghe xong mà chỉ biết cười khổ không nói nên lời.

Đúng là lần đầu tiên thấy có người kiếm tiền lớn mà còn ngại phiền phức. Nhưng mà nói thật, chắc vì đã quá quen với Tống Đàm nên nghe cô nói vậy… lại thấy cũng hợp lý lắm chứ.

Nghĩ lại thì, có bao nhiêu loại cây trồng hái ra tiền, việc gì cứ phải cố chấp với loại dễ hư, khó bảo quản?

Trong lúc trò chuyện, xe đã dừng lại trước một căn nhà gạch đỏ rất rộng rãi.

“Ông chủ Dương ơi, có nhà không?”

“Đây đây đây!” Từ trong nhà có một người đàn ông trung niên chạy vội ra, tóc tai rối bù, mặc áo sơ mi caro đỏ đen khoác thêm một cái áo da bên ngoài, trông chẳng khác gì phong cách Tống Tam Thành lúc làm việc ở nhà.

Tống Đàm vừa nhìn đã thấy thân thiết dễ gần.

Đối phương lại càng nhiệt tình hơn: “Do anh Ngưu Bôn giới thiệu đúng không? Đi nào đi nào, tôi dẫn cô đi xem dê… À mà vợ tôi đang nằm viện, người hộ lý kia chả ra sao cả, chiều nay tôi còn phải vào viện chăm, không thể chậm trễ!”

“Nói trước nha, nếu muốn lấy dê thì phải dắt hết đi trong hôm nay, đừng để lại nhà tôi nữa. Dê ấy mà, vừa nhảy nhót vừa phá phách, lại đói suốt ngày, tôi không có thời gian mà cho ăn cỏ đâu.”

Tống Đàm chưa kịp mở miệng: …

Ngay cả Tề Lâm cũng phải thở dài: “Chưa từng thấy người làm ăn nào mà tự lật bài ngay từ đầu thế này.”

Nói kiểu đó chẳng phải để người ta dễ ép giá sao?

Ai ngờ ông chủ Dương đây chắc do ngày nào cũng tiếp xúc với dê nên nói nhiều thành tật, không đợi Tống Đàm lên tiếng đã như trút đậu từ ống tre:

“Giá thì tôi không nói làm gì, do anh Ngưu Bôn giới thiệu mà. Dê nhà tôi tốt, không tốt thì anh ấy dám giới thiệu cho cô chắc? Dê con là 20 tệ một cân, dê cái cô biết rồi đó, hoặc là đang mang thai hoặc vừa phối giống xong, 22 tệ một cân. Còn dê đực, 24 tệ một cân, toàn là giống tốt!”

“Tổng cộng 46 con, cân thì ở kia kìa, tự qua cân nhé, không yên tâm thì mang cân riêng tới cũng được, cô có mang không?”

Tống Đàm: …

Cô không nói gì, chỉ định xem ông chủ Dương này còn muốn nói gì thêm không. Tề Lâm nhíu mày, đang định nói giá này cũng khá hợp lý, nhưng nếu mặc cả vài trăm tệ thì cũng đáng mà...

Ai dè ông chủ Dương đúng là ông chủ Dương, chẳng thèm cho người ta cơ hội xen vào.

Chỉ nghe ông ta tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Cô không mang cân cũng không sao, tôi làm ăn uy tín, đảm bảo không thiếu một lạng, chỗ mấy người đã chuẩn bị chuồng dê chưa? Dê ấy à, nó không thích đi đường bằng phẳng, cứ thích nhảy nhót lung tung, rảnh thì dắt lên núi chơi chút cũng được…”

Tống Đàm: …

Thế là xong! Chỗ cô là bãi sông, bằng phẳng tới mức không thể bằng hơn. Muốn có độ cao để nhảy thì phải nhảy xuống sông mới có độ dốc. Ngay cả chuồng bò, ký túc xá, nhà chó... đều được xây cao lên tựa vào chân núi cho yên tâm đấy!

“Không có giống nào ngoan ngoãn hơn chút sao?” Cô thật lòng hỏi: “Bãi sông nhà tôi hai bên là núi khá dốc, chắc dê leo không nổi đâu, vậy sẽ ngoan hơn phải không?”

Ông chủ Dương liếc cô một cái: “Cô hỏi tôi làm gì? Cô phải hỏi tụi dê chứ! Nếu cô cho nó chạy, cả Thái Sơn nó cũng dám leo ấy chứ!”

Còn chuyện có ngã hay không thì… không đảm bảo được đâu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com