Tống Đàm bắt đầu tự phản tỉnh vì sự chuẩn bị chưa đầy đủ của mình.
Nếu dê mà nghịch ngợm như thế này, về sau cô còn phải mở rộng thêm phần đất thầu ở hai bên mới được.
Nhưng mà trước mắt thì...
Gọi là “nuôi chó nghìn ngày, dùng trong một lúc”, hai con ch.ó chăn dê nhà cô chắc có thể trông được tụi nó ha?
Thao Dang
Cô tạm bỏ qua chi tiết này, đổi đề tài hỏi: “Chúng ăn uống có kén không?”
Ông chủ Dương nuôi dê kiểu thô nhưng không tắc trách, lúc này hào sảng trả lời: “Cơ bản là gì cũng ăn được. Mùa đông hoặc mấy thời kỳ đặc biệt, biết thời kỳ đặc biệt là gì không? Là lúc mang thai, cho sữa, mấy giai đoạn đó thì phải cho ăn thức ăn tinh!”
“Buổi tối tụi nó tự quay về chuồng, ban ngày có sương thì đừng thả tụi nó ra. Ăn cỏ có sương dễ bị bệnh.”
Ồ… nghe vậy thì cũng không quá khó nhỉ.
“Vốn dĩ là không khó mà!” Ông chủ Dương dẫn cô ra chuồng dê: “Nuôi cái này đừng có lo học lý thuyết tùm lum, chẳng giúp được gì! Cứ nuôi đi, vừa nuôi vừa tìm hiểu, rồi sẽ được thôi.”
Thật đúng là một người làm thực tế, Tống Đàm rất đồng tình với cách nghĩ này — dù cách của cô có hơi khác chút…
Cứ... đầu cứng, lao lên là xong!
Đến gần chuồng rồi, đã nghe thấy tiếng mấy con dê con be be gọi nhau, bộ lông nào thì trắng muốt, nào thì vàng mịn mượt, có con thì lốm đốm nâu, có con thì đen nhánh hình thù kỳ quái...
“Dễ thương ghê!”
Tống Đàm chầm chậm quan sát, rất hài lòng: “Nhìn con nào cũng lanh lợi cả.”
Lũ dê con nhảy nhót trên đống gỗ chất trong chuồng, lanh lợi tinh nghịch, như thể dưới chân gắn bốn cái lò xo.
Ngay cả Tề Lâm cũng phải dịu nét mặt lại: “Đúng là đáng yêu thật.”
Ông chủ Dương gật gù bên cạnh: “Chuẩn! Mà thịt cũng ngon nữa! Dê con thịt mềm thơm cực, mà này, hai người nhìn tôi làm gì thế? Nuôi dê chẳng phải để ăn à!”
Ăn thì ăn, nhưng cách ông ta nói phá hỏng không khí dữ thần...
Tống Đàm nhanh chóng đổi đề tài: “Không ăn được cỏ sương thì mấy loại rau tươi nhiều nước ăn được không?”
“Được chứ!” Ông chủ Dương đáp: “Như mấy loại rau mới cắt, thân cây đậu nành phơi rồi băm nhỏ, đều ổn. Chỉ là cái loại ướt nhẹp sương sớm ấy thì thôi nhé.”
“Thỉnh thoảng ăn một ít cũng không sao, để ý xem không có vấn đề gì thì đừng quá lo, nhưng cô mới nuôi lần đầu, vẫn nên cẩn thận chút.”
Ông lạch cạch giảng cả đống, lúc này mới hỏi: “Tôi bán nguyên chuồng đấy, cô chắc chắn lấy hết chứ? Nếu thấy nhiều quá thì tôi chỉ bán dê con với dê đực cũng được.”
Tống Đàm vốn đã dự tính mua hết, vì thật ra cũng không nhiều. Cô lại tò mò hỏi: “Sao chỉ bán dê con với dê đực?”
Ông chủ Dương thật thà đáp: “Ngưu Bôn nói nhà cô có tiền, nuôi dê không vội kiếm lời, có kiên nhẫn, chứ giờ nhiều người nuôi dê không kiên nhẫn nổi, toàn mua dê cái đang mang thai hoặc vừa phối giống xong.”
“Về nuôi vài tháng là có dê con, bán ra kiếm tiền rồi. Người ít vốn thì toàn làm vậy. Nếu cô thấy nhiều quá, tôi còn toàn dê cái ở đây thì cũng gọi điện bán đi cho nhanh.”
Tống Đàm lúc này mới ngộ ra, dê cái 22 tệ/kg, so với dê con 20 tệ/kg cũng không hơn là bao, người nuôi mua về, muộn nhất là 6 tháng sẽ có dê con.
Nuôi con thêm 3 tháng, cân nặng đạt 30kg, bán ra trung bình cũng được khoảng 600 tệ/con.
Thế là trong vòng một năm, người nuôi có thể thấy được tiền về tay, có niềm tin hơn, mà cũng đỡ áp lực hơn.
Nên ông chủ Dương ưu tiên là bán nguyên đàn, nhưng nếu người ta không có điều kiện thì cũng cho chọn riêng, đúng là có tầm nhìn.
“Được!” Tống Đàm xem kỹ đàn dê, tinh thần tụi nó đều rất tốt, huống hồ 46 con mà hơn 20 con là dê con tầm 30 ký, đem so với giá bò thì đúng là một trời một vực!
Cô nhanh chóng cho ông chủ Dương một viên thuốc an thần: “Không sao, tôi lấy hết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói xong, cô đột nhiên nhận ra, cảm giác sảng khoái ghê á! Bảo sao thường ngày ông chủ Thường (chủ nhà hàng Trường Lạc Thiên á mọi người) cứ thích nói câu đó hoài!
Ông chủ Dương vui muốn c.h.ế.t, vội vàng quây tạm một lối đi giữa hai chuồng dê, đặt cái cân ngay giữa.
Vừa lùa dê vừa ghi chép cân nặng, giá cả, động tác thuần thục khỏi chê.
Đừng nói thân cây đậu nành, thân cây đậu xanh còn có nữa kìa.
Hồi đó cố tình phơi khô để nghiền ra trộn thức ăn cho heo, phần lớn còn để ông lão Lý đem về nhà cho Đại Hoàng ăn.
Ai dè ông lão Lý gặp chuyện như vậy, Đại Hoàng cũng thành bò nhà mình luôn.
Lúc đó đang vào giữa hè, cỏ nước, cỏ non, cỏ dại đủ cả, nên dĩ nhiên cũng chưa cần dùng tới đồ khô.
Thành ra mấy bó thân đậu nành đó giờ vẫn còn nguyên, chưa kịp nghiền, coi như trở thành một phần dự trữ cỏ khô cho mùa đông này.
Tề Lâm gật đầu: “Thế… khoai lang chắc cũng đến lúc đào rồi nhỉ?”
Ể?!
Tống Đàm chợt bừng tỉnh: “Ờ ha! Hai hôm nữa đào được rồi, anh muốn ăn ngọn khoai lang đúng không?”
“Ừ.” Ngọn khoai lang non là món Tề Lâm mê lắm, đặc biệt là xào với tóp mỡ, tỏi và ớt, ôi chao cái hương vị đó…
Chỉ riêng món này là ăn liền ba bát cơm không chán!
Bây giờ nghĩ lại mà nước miếng sắp chảy tới nơi, nhưng năm sau anh ta phải lên núi ăn cơm tập thể rồi! c.uộc sống tốt thế này còn được mấy ngày nữa đâu?
Nghĩ tới đó, anh ta càng thêm kiên định với mục tiêu lương sau thuế 8000!
Không đủ 8000 sau khi trừ năm loại bảo hiểm một loại quỹ, thì nhất định không đồng ý!
Mà nhắc đến ngọn khoai lang, ý anh ta còn có thêm phần khác: “Ý tôi là, đám dây khoai sau khi đào khoai về cũng có thể đem phơi khô, rồi nghiền làm thức ăn cho gia súc.”
Dù sao thì giờ bãi sông vẫn còn đầy cỏ xanh tốt, chưa đến mức phải dùng tới tinh liệu. Ăn tạm đồ tươi trước đã!
Nghĩ đến đây, anh ta liếc mắt nhìn cái cân, tay không ngừng ghi lại dữ liệu nhanh như chớp.
Tống Đàm gật đầu: “Ờ, anh không nhắc thì tôi cũng quên luôn… Hầy, biết trước nuôi bò nuôi dê, lúc đầu xuân mấy mẫu đất gieo cỏ đậu tím phải gọi người tới thu mới phải.”
Cỏ đậu tím vừa có rễ giúp cải tạo đất, lá non lại ăn được, đến khi trổ hoa còn đẹp khỏi nói, đúng là không có điểm nào chê!
Mà cắt lá phơi khô rồi nghiền nhỏ thì lại thành một trong những loại tinh liệu giàu dinh dưỡng!
Nghĩ tới nghĩ lui, vụ mùa năm sau lại phải bổ sung thêm một loại cây trồng nữa, Tống Đàm thở dài, rồi nhìn vào bảng giá c.uối cùng Tề Lâm tính ra, đột nhiên bừng tỉnh.
So với giá bò, đám dê đông nghịt này đúng là quá hời luôn đó!
Lúc này, ông chủ Dương cũng lên tiếng: “À đúng rồi, nhà tôi cũng thích ăn thịt dê, nếu cô định bán thì báo tôi một tiếng nha! Dù gì dê nhà cô nuôi là kiểu thả rông, lại là tôi tự tay chọn giống, tôi yên tâm hơn.”
Tống Đàm: …
Một lúc sau cô uyển chuyển từ chối: “Hay là anh đi tìm chỗ nào mà anh không yên tâm ấy, bên tôi nuôi là để làm thương hiệu, bán livestream, không có rẻ đâu.”
Bán hàng trong livestream, để streamer Kiều Kiều chốt đơn, không có gì sai hết.