Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 833: Công nhân Chu Đại Dũng (góc nhìn tập thể).



Nhà họ Tống lại bắt đầu một buổi sáng bận rộn nữa.

Chẳng qua lần này bận rộn cả mấy ông bà lão trong thôn, ai nấy đi lại còn hơi lảo đảo, khiến Tống Đàm nhìn mà thấy hoảng.

Ngô Lan cũng vội vã chạy lên ngăn lại: “Không có gì to tát đâu ạ, mọi người đừng giúp…”

“Thôi thôi, nghỉ ngơi chút đã!”

“Chỗ này ngồi nè, không cần đâu… để cháu làm là được!”

“Uống trà không ạ? Để cháu rót cho một ly…”

Không trách bà nhiệt tình như vậy, vì đúng là cản không nổi!

Ông bà ngoại đã về quê rồi, nhưng dưới tầng một còn có một phòng được thím Liên Hoa dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị để ông bà nội chuyển vào ở.

Giờ là tháng Mười rồi! Không bắt đầu xây nhà thì mùa đông đến sao mà kịp?

Tống Đàm thì hoàn toàn đồng ý để hai ông bà ở nhà mình, nhưng ông bà lại không chịu, cứ bảo không quen.

Nghĩ đến tâm lý nhất quyết đòi về quê của ông bà ngoại, Tống Đàm cũng đành chiều theo thôi. Đúng lúc ông bà nội vừa hết sạch cỏ lác, chẳng còn gì để đan, mà lại không cho ra đồng hái rau khuya nữa, đang rảnh rỗi quá trời, chính là thời điểm thích hợp để xây nhà!

Nói đâu xa, đội xây dựng của lão Từ nhìn thấy khu nhà ở dựng lên cái này đến cái khác, bãi sông cũng làm bể ủ men, mà toàn thuê dân địa phương, c.uối cùng cũng không nỡ bỏ lỡ miếng bánh này, rốt c.uộc đã bắt đầu tuyển công nhân!

Hôm nay, chính là ngày Tống Hữu Đức và Vương Lệ Phân chuyển nhà!

Đồ đạc thì linh tinh đủ thứ, ban đầu tính là từ từ dọn, không gấp. Ai ngờ mấy ông bà già từng đan chiếu chung ngày trước lại đồng loạt kéo đến từ sáng sớm, muốn giúp một tay.

Nhưng mà ai nấy đều lớn tuổi thế kia, nhỡ té hay va chạm gì thì…

Thế là, mới sáng sớm mà Ngô Lan đã lo đến đổ cả mồ hôi.

c.uối cùng vẫn là Tống Hữu Đức lên tiếng: “Mấy người đúng là không ngồi yên nổi, ở nhà tập thêm mấy kiểu hoa văn mới không được à? Cái lưng cái chân của tụi mình sao nhanh nhẹn bằng đám trẻ được!”

“Về hết về hết đi, tìm thím Liên Hoa học thêm vài mẫu mới, coi video mà học thêm đi!”

Ông nói thêm vài câu, rồi an ủi:

“Tôi có nói với Đàm Đàm rồi, sang năm cỏ lác sẽ nhiều hơn, lúc đó tha hồ có việc để làm! Đan đến mùa đông vẫn còn việc!”

“Nói gì thì nói, cũng là đan chiếu, mấy người nhìn thím Liên Hoa coi, hoa văn người ta đan đẹp thế, mỗi tháng kiếm bảy tám ngàn, còn mấy người thì cam lòng lấy hai ba ngàn thôi à?”

Nghe vậy, ai nấy đều sửng sốt, chênh lệch này quá lớn rồi!

Nghĩ đến chuyện đó, ai cũng bắt đầu thấy sốt ruột, nhưng vẫn có chút ngại ngùng: “Dọn đồ nhiều vậy, bọn tôi giúp một chút cũng không mất công gì mà…”

Đúng lúc đó, Tống Đàm bước ra: “Không sao đâu ạ, đồ không nhiều. Ông nội còn bảo, cả đời dùng cũng chỉ mấy thứ lặt vặt này, giờ xây nhà mới rồi, mấy thứ đó không cần nữa.”

“Đội thi công bên kia đang chờ phá nhà, tụi cháu chỉ mang theo những thứ còn dùng được, dọn xong hết nếu cần thêm gì thì mới phiền mọi người tiếp nhé!”

Công bằng mà nói, máy xúc làm việc còn nhanh nhẹn hơn mọi người nhiều. Nghe cô nói thế, cả đám người lớn tuổi mới chịu lục tục giải tán.

Đợi họ đi rồi, Tống Hữu Đức cũng lau trán thở phào: “Thật là… mình thế nào chẳng lẽ còn không biết? Nhỡ trượt chân thì phiền to.”

Nói thì nói vậy, nhưng nụ cười trên mặt ông vẫn không giấu được, còn bà nội Vương Lệ Phân thì đã vòng đi vòng lại trong nhà mấy lượt, phấn khởi hết biết.

Bảo bà bỏ đồ, bà thấy thứ nào cũng hữu dụng, dù bây giờ chưa cần thì sau này chắc chắn cũng dùng tới!

Nhưng không bỏ thì đúng là toàn đồ cũ kỹ cả, chất đầy một phòng, chật không nhúc nhích được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cũng đúng thôi, xây nhà là chuyện lớn cả đời, bảo sao hai ông bà không vui cho được?

Tống Đàm lập tức lấy bản thiết kế 3D ra cho hai người xem:

“Ông bà nhìn nè, sơn nhà có trắng không? Sàn nhà lát đẹp không? Cái bếp kia đặt làm riêng rồi, đảm bảo không ám khói đâu. Ở được hai ba năm, mái vẫn trắng tinh luôn đấy!”

Thật ra thì… căn nhà mới cũng chưa đến mức hoàn hảo như vậy, nhưng giờ thì cứ nói mạnh lên đã!

“Nhà đẹp như thế, không sắm đồ mới chẳng phải uổng phí à?”

Thao Dang

“Đồ cũ trong nhà cũng không cần tiếc làm gì, mấy thứ thật sự chưa bỏ được thì để riêng ra, đến lúc đó dọn qua kho cất. Còn lại con sẽ sắp xếp, chờ dọn dẹp xong rồi, nếu còn món nào dùng được thì mời dân làng tới coi, ai cần thì cứ tới lấy…”

Cô quay sang nhìn ông nội Tống Hữu Đức: “Ông nội tranh thủ nghĩ kỹ nha! Đội thi công mà chậm ngày nào là mất tiền ngày đó đó.”

Câu này khiến tim Tống Hữu Đức rung lên một nhịp, thật ra ông đã chuẩn bị tinh thần xây nhà từ sớm, nên nhanh chóng đồng ý.

Nhà họ giờ thì khấm khá rồi, nhưng mấy cụ già từng giúp đan chiếu vẫn sống tằn tiện lắm, trong nhà ông tuy không có đồ gì quý giá, nhưng vài món đồ dùng tiện tay, cũng có người sẽ thấy thích.

Nghĩ vậy, cảm giác tiếc rẻ trong lòng cũng tan biến luôn.

Nhìn sang căn nhà đất bên cạnh, ông lại không nhịn được mà thở dài: “Mấy viên gạch đó là hồi xưa ông tự tay đắp lên từng viên một đó…”

Tống Đàm chỉ cười: “Ông ơi, đời sống thì phải ngày càng tốt lên chứ ạ!”

Chờ mai xe xúc đến, ba phát là ủi sạch. Lúc đó người đông tay nhiều, tiến độ sẽ tăng lên, cố gắng trước tháng 12 là có thể dọn vào ở! Còn đặc biệt chừa sẵn một gian cho cả nhà cô hai nữa.

Tết đến là có thể sum vầy đông đủ, nghĩ thôi đã thấy mãn nguyện biết bao!



Cùng lúc đó, trên con đường núi gập ghềnh, một chiếc xe tải nhỏ đột nhiên dừng lại giữa đường. Sau đó, từ hàng ghế sau lảo đảo bước xuống một người đàn ông trung niên, sau lưng còn đeo chiếc ba lô cũ kỹ.

Vừa xuống xe, ông ta lập tức ngồi xổm ngay vệ đường mà nôn thốc nôn tháo, nhìn thấy mà tội nghiệp!

Nôn xong một lúc lâu mới tỉnh táo hơn, bên cạnh có người đưa qua một cái ly nước:

“Ông anh, đỡ chưa?”

Người đàn ông trung niên cũng chẳng kịp nghĩ gì, vội giơ cao ly nước, ngửa cổ tu ừng ực, rồi súc miệng, sau đó mới cảm ơn, trả lại ly.

Thấy đối phương cũng ăn mặc kiểu dân công trình, ông ta không khỏi ngạc nhiên: “Ủa, anh từ đâu tới vậy? Sao tôi không thấy anh trên xe?”

“Hả?” Đối phương cũng ngơ ngác: “Tôi không đi chuyến này, bọn tôi đến từ hai hôm trước rồi, đi bằng xe khách lớn… Giờ bên kia bắt đầu làm rồi.”

“Cái gì?! Xe khách lớn?!” Người đàn ông say xe trợn mắt lên: “Thế là các anh tới đông lắm rồi ha? Tôi nghe nói chỉ tuyển có 10 người mà?!”

“Làm gì có!” Đối phương cũng tức: “Công trình lớn thế này, sao chỉ cần 10 người được! Cả mấy đoạn đường cộng lại, một trăm người cũng chưa chắc đủ ấy!”

“Nói bậy, xây nhà trong núi thì cần gì đông vậy!”

Hai người cãi nhau một hồi, gà nói tiếng gà vịt nói tiếng vịt, c.uối cùng mới giật mình nhận ra:

“Ủa, anh không phải người bên đội sửa đường hả?”

“Anh không phải người bên đội xây nhà hả?”

Quay đầu lại nhìn thì thấy tài xế xe tải cũng xuống xe hút thuốc, mấy người khác thì ba ba đôi đôi xuống hít thở không khí, hai người cũng tranh thủ tán chuyện:

“Anh sửa đường được bao nhiêu một ngày thế? Sửa đường gì vậy?”

“Còn tùy việc gì, có ngày được trăm mấy, có việc lên tới 400. Dự án do Nhà nước rót vốn, năm nay làm lại toàn bộ đường liên thôn… đoạn này là ưu tiên làm trước, hình như thông lên mấy thôn làng gì đó…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com