Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 834: Anh em họ Chu.



Hai người tuy mới gặp, nhưng nói chuyện cực kỳ ăn ý:

“Anh cũng không phải người địa phương nhỉ?”

“Tôi không phải, trước kia đi theo một người quản lý, mọi người gọi anh ấy là tổ trưởng. Tính tình tốt lắm, lần này nói bên kia thiếu người, hỏi tôi có muốn đi kiếm ít tiền hai tháng không, thế là tôi đi liền.”

Nói rồi anh ta cười tít mắt, đầy vẻ mong chờ:

“Cố làm hai tháng, trời lạnh là được về nhà ăn Tết, không bị lỡ mùa, lại có một khoản tiền…”

Người sửa đường hơi sững sờ: “Nhưng chỗ này không phải đi vào trong làng à?”

Anh ta nhìn con đường độc đạo phía trước: “Xây nhà cho dân làng mà cũng cần thuê người từ nơi khác tới à?”

“Anh nói thế là…” ông chú say xe nhíu mày không vui:

“Anh cũng không phải dân bản địa còn gì? Giờ ai mà không đi làm thuê? Trong làng giờ có mấy người trẻ đâu?”

Câu này đúng thật. Người sửa đường kia cứng họng, không phản bác được.

“Nghe nói là một ông chủ mở nhà máy, mở công ty trong làng. Nhà xưởng xây xong hết rồi, tôi tới không kịp. Giờ là xây ký túc xá, mấy dãy liền, đợt trước tôi tới trễ, giờ mới có đợt mới.”

“Lần này có thêm việc mới, ngoài xây nhà cho người nhà ông ấy còn phụ thêm mấy gian ký túc xá nữa, tầm hai tháng là xong.”

“Vậy là anh từ làng này chạy sang làng khác à… cũng cực ghê ha…” Người kia lầm bầm.

Nhưng người đi xây nhà thì chẳng để tâm: “Miễn lương cao là được. Ông chủ cũng không khất tiền công, có khi khách chưa trả mà ông ấy đã ứng trước cho rồi.”

“Bình thường tôi làm bên ngoài, một ngày kiếm được hai ba trăm. Lần này tổ trưởng bảo ăn uống ngon, chỗ ở tốt, một ngày 260. Con trai tôi năm sau cưới vợ rồi, tôi cố làm ở đây cho tiết kiệm, chứ Tết mà túng quá thì cũng mất mặt với nhà gái.”

Nghe đến đây, người bên kia cũng bắt đầu động lòng.

Thời nay mà có ông chủ không khất lương, đúng là quý như vàng! Ai làm công trình mà không ao ước chứ?

“Nào, anh em mình làm quen cái đi! Tôi làm đường này cũng là thầu phụ của công ty xây dựng, việc gì cũng làm được, thợ chính thợ phụ đều ok!”

“Thêm WeChat đi, mai mốt có gì hay nhớ hú tôi một tiếng.”

Hai người vừa quét mã điện thoại xong, đã cười phá lên:

“Anh tên Chu Đại Dũng à? Tôi là Chu Nhị Bảo, con thứ hai trong nhà đó, cùng họ rồi, coi như người một nhà!”

Họ — đúng là một thứ kỳ diệu, đàn ông chỉ cần trùng họ là như thân thiết hơn hẳn.

Vài câu qua lại thôi mà hai người đã xem nhau như huynh đệ chí cốt, nói chuyện không ngừng, mãi cho đến khi bên kia xe tải bắt đầu gọi người xuống, họ mới lưu luyến vẫy tay tạm biệt.



Chu Đại Dũng đã qua cơn say xe, tinh thần cũng dần khôi phục.

Ông ta bám lấy lưng ghế phía trước, còn hỏi tài xế:

“Còn xa không ông anh? Có kịp ăn trưa không?”

“Không xa.” Tài xế là người bản xứ: “Chỉ là đường xóc quá, đoạn này phải chạy cỡ 40 phút, xóc đến dập cả ruột.”

Nói rồi còn an ủi thêm: “Ông chủ nói rồi, chỉ cần trước trưa đến nơi là được, vậy còn kịp cơm trưa. Giờ vẫn dư thời gian, ai say xe thì nói trước, tôi dừng lại cho nghỉ chút!”

“Đừng có nôn trong xe là được, tôi ở làng này, xe tự tôi rửa đó nha, dơ thì tốn công lắm!”

Nói thế xong, cả xe lập tức đồng tình. Ai mà muốn ói trong xe chứ, nôn ra ngoài còn đỡ khổ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mới vừa nói xong, xe liền vấp phải một ổ gà cực lớn.

Chu Đại Dũng chưa kịp đề phòng, cái bụng trống không lập tức lộn ngược. Đến khi xe dừng hẳn, ông ta như mất nửa cái mạng, làm bao nhiêu năm rồi mà cái bệnh say xe vẫn không dứt được!

Nhưng khi xoay người lại, cả đám người cùng khựng lại.

Chỉ thấy trước mặt là những dãy núi trập trùng xanh ngắt, gió nhẹ lướt qua mát mẻ dễ chịu. Dưới chân núi là một hồ nước trong xanh soi bóng mây trời, xung quanh lác đác vài người câu cá.

Một đàn vịt lạch bạch sải chânbơi qua hồ từ bờ này sang bờ kia, đi đầu là hai con ngỗng to lực lưỡng, đầu ngẩng cao đầy kiêu hãnh, thỉnh thoảng còn lặn một cái xuống nước, trông oai phong vô cùng!

Bên ạnh là cánh đồng rau xanh mướt, phía trước là một nhà xưởng rộng rãi, nhìn mới tinh và sáng sủa cực kỳ.

Hít một hơi thật sâu, trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm từ phía bếp nhà ăn.

Thơm quá đi mất! Là mùi thịt! Chắc chắn trưa nay có món hầm, mà còn nấu nhiều nữa!

Cả đám người lập tức phấn khích: bảo sao tổ trưởng nói bên này ăn uống tốt, chỉ cần ngửi thôi cũng thấy đáng rồi!

Ngay sau đó, tổ trưởng quen mặt, lão Từ, đi tới, vừa chào hỏi vừa dẫn người đi nhận phòng ký túc.

“Thấy chưa? Đây là chỗ ở của chúng ta, bên kia là ký túc nữ, tụi mình tuyệt đối không được vào. Có người hay không cũng không được vô, có khóa, có camera đàng hoàng.”

“Còn đây là ký túc của tụi mình, giường tầng, bốn người một phòng, trong phòng có toilet và phòng tắm riêng.”

Lão Từ xưa nay đối xử với công nhân chẳng có gì để chê. Nay dẫn mọi người xem chỗ ở, lợi thì phải nói trước, mà chuyện xấu thì càng phải nói trước:

“Dãy nhà này là đội thi công mình mới xây đầu năm nay. Tất cả đều mới tinh, kể cả giường cũng mới làm, tường sơn trắng toát.”

Điều hòa cũng là loại mới lắp, tuy giờ chưa dùng tới, nhưng lời phải nói rõ từ đầu.

“Ở thì ở, nhưng phải giữ vệ sinh cho tôi, không được làm hỏng đồ. Không được khạc nhổ bừa bãi trong phòng, đi thì nhớ dọn giày hôi vớ rách của mấy người sạch sẽ…”

Đám đàn ông làm việc tay chân, mỗi ngày đầy bụi bặm, thật sự cũng không thể kỳ vọng gì cao vào chuyện vệ sinh.

Nên lão Từ phải dặn tới dặn lui, sợ chỗ ở bị phá tanh bành rồi không dọn lại được.

“Tôi nói thật với anh em, ở đây tiền trả đúng hẹn, không kì kèo gì hết, làm mấy công trình rồi chưa lần nào chậm lương.”

“Hơn nữa chủ nhà nói rồi, sang năm có khi còn có việc tiếp, mà có hay không thì còn xem tụi mình làm ăn thế nào.”

“Nếu mấy người làm mất mặt tôi, vậy thì tôi cần việc hay cần mấy người? Tôi đổi người khác!”

Câu này vừa dứt, cả phòng im re.

Tuy nhiên, toàn người quen cũ cả, lão Từ lập tức hòa giọng an ủi:

“Anh em đừng thấy tôi nói khó nghe, xem cái chỗ ở này đi, tụi mình làm công bao giờ ở được chỗ thế này chưa?”

“Ngay cả căn tin bên này, ăn uống không giới hạn, ngày nào cũng có thịt có rau. Thịt thì không phải mấy lát mỡ xào dưa đâu, mà là thịt kho tàu, sườn hầm, lâu lâu còn có món đặc biệt.”

“Đối xử với bếp trưởng thì nhớ tử tế, đầu bếp bên này trước từng làm tiệc quốc yến đấy, qua quan hệ người quen mới mời được về, người ta về nghỉ ngơi mà chịu nấu nướng ở đây là quý lắm rồi.”

Thực ra chính lão là người ăn no bụng tròn quay, nửa năm nay ở lại, vẫn phải chạy qua chạy lại công trường mỗi ngày, vậy mà vẫn mập lên hẳn 20 ký, giờ trông như một tên nhà giàu tham ăn.

Thế nên bây giờ nhắc đến ăn uống là nói bằng cả tấm lòng:

“Chỗ ăn thế này trước nay tôi chưa thấy ở đâu có được. Tất cả giữ cho đàng hoàng vào! Lúc dọn đi sẽ kiểm tra phòng, mà dơ bẩn quá thì tôi trừ vô lương hết, chia đều từng phòng mà trừ!”

Nghe vậy, liền có người lẩm bẩm:

Thao Dang

“Phòng thì để ở chứ có gì đâu mà lắm quy tắc vậy?”

“Đúng đó, tụi mình ở mấy chỗ nhà trọ đông người cũng đâu có ai quản mấy chuyện này đâu…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com