Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 835: Thịt kho tàu trong căn-tin.



Người nói câu kia cũng chưa chắc là không vui, đơn giản chỉ là miệng quen càm ràm thế thôi.

Nhưng lão Từ thì đúng là quý Tống Đàm lắm, mấy công nhân này không phải chưa từng đi làm chỗ khác, mỗi lần đòi tiền lương y như lúc đi đòi tiền công trình vậy, cúi đầu khúm núm, chẳng khác gì gọi người ta bằng cụ.

Vì vậy, lão vừa nghe xong mặt đã nghiêm lại:

“Có ai không muốn làm thì nói thẳng! Tôi đâu phải không tìm được người.”

“Muốn như trước hả? Vậy thì tự đi ra ngoài dựng cái lều mà ở, muốn làm gì thì làm.”

“Tôi nói lần nữa, mấy người mỗi lần làm là đổi một công trường, tôi không quan tâm. Nhưng tôi là làm ăn lâu dài, thích làm thì làm, không thích thì biến!”

Lão mà nghiêm giọng nói mấy câu khó nghe thế này, ngược lại chẳng ai dám hó hé gì thêm.

Có vài người làm lâu năm thì cười hề hề giảng hòa: “Lão Từ, ông nói nhiều với họ làm gì? Ở đây hai bữa là tự biết ngay, không muốn làm nữa thì cũng có khối người chen đầu vào đấy chứ…”

Không làm được việc, lão Từ còn chẳng thèm nhận kìa!

Dặn dò xong, lão xem đồng hồ rồi nói: “Được rồi, để lại một người chỉ cho họ biết chỗ. Mười hai rưỡi đi ăn cơm ở căn-tin, chiều dọn đồ xong thì đến tìm tôi, tôi phân việc.”



Chờ mọi người rời đi, trong ký túc xá lập tức rôm rả chia giường!

Cả cái người vừa nãy còn càm ràm cũng đâu có ngu, miệng nói vậy thôi chứ có tốt hay không chẳng lẽ không biết?

Thao Dang

Lại nhìn quanh cái môi trường này, còn chạy ra nhà vệ sinh xem thử: “Được đó, được ghê luôn… Mỗi tội làm có hai tháng thôi?”

Người khác liền trêu: “Mồm to, ông mà bớt nói lại tí, ông Từ có gọi đi làm không?”

“Chuẩn luôn! Ông làm tay nghề thì ngon mà cái miệng thì hại thân, phải dán băng keo vô miệng mới được!”

Mọi người cười ồ cả lên.

Còn Chu Đại Dũng thì vừa đặt hành lý xuống, nhìn cái giường sắt 1m2 mới tinh bóng loáng kia, lại nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy của lão Từ, trong lòng hơi bồn chồn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, phòng bốn người đúng chuẩn chỉn chu, vừa sạch sẽ vừa sáng sủa, còn ngăn nắp hơn cả nhà mình, phá hỏng như thế thì cũng tiếc thật.

Ở công trường mà có nơi ở đàng hoàng như này đúng là hiếm có lắm!

Mới dọn dẹp một tí thì có người gọi đi ăn cơm, ông liền móc điện thoại ra chụp vài tấm gửi về nhà.

Nghĩ ngợi thêm chút, còn gửi riêng cho ông em họ mới nhận hôm nay – Chu Nhị Bảo:

“Nhìn đi, chỗ tụi này ở ngon lành ghê chưa!”

Bên kia, Chu Nhị Bảo đang tranh thủ lười biếng một chút, mở điện thoại ra xem, lại nhìn đống lều tạm ngoài kia, nước mắt mặn chát không nhịn được mà chảy xuống.

Nói là nhà thầu bên ngoài, nhưng thực tế làm đường vẫn phải dùng người địa phương là chính. Nhiều người cưỡi xe máy đi làm mỗi ngày, ăn uống tạm bợ thì không nói, nhưng được về nhà ngủ thì vẫn là nhất, vừa sạch sẽ vừa yên tâm.

Nhìn quanh một vòng, tám chín phần mười đều là dân địa phương chịu làm việc, còn như anh ta, người ngoài tỉnh, quanh quẩn chẳng ai nói chuyện được với ai…

Haizz, làm đường à? Chi bằng nghĩ cách đi theo ông anh họ kia còn hơn!

Nhưng nói vậy chứ nghĩ đến tiền công mỗi ngày với chất lượng bữa ăn thì đúng là cũng hài lòng lắm rồi. Đoạn đường này không dài, cả công trình tính ra cũng chỉ một hai tháng, vừa kịp trước Tết.

Chỉ mong đến lúc đó trả tiền sòng phẳng là được!

Nghĩ đến đây, anh ta cũng thấy phấn chấn hơn. Khi đến căn-tin, thấy mỗi người còn được phát thêm một cái đùi gà to, anh ta càng thấy mãn nguyện, vội chụp hình gửi liền cho ông anh họ:

“Thấy không? Có mặn có nhạt, đồ ăn ngon lắm!”

Bên kia chưa thấy trả lời, anh ta cũng không để tâm, cúi đầu ăn ngon lành.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bên này, Chu Đại Dũng đã rơi vào trạng thái sững sờ.

Bọn họ từ ký túc xá đi ra lúc đúng 12 giờ trưa, người quen cũ mà lão Từ cố tình để lại dẫn đường thì đã làm ở đây được nửa năm rồi, quen thuộc từng cọng cỏ nhành cây trên núi này.

Vừa đi vừa khoe khoang:

“Các ông phải làm cho đàng hoàng đấy! Việc ở đây là sướng nhất tôi từng làm, chủ nhà không soi mói cũng không quỵt tiền, tới lễ còn hay phát quà!”

“Chưa kể, đồ ăn thì khỏi chê! Lão Từ nói nghe hơi khó nghe đấy, nhưng mà nói đúng lắm! Còn cái tay đầu bếp ấy, lát ăn cơm xong các ông sẽ biết liền.”

“Đương nhiên rồi,” nói đến đây, anh ta lại thần bí thì thào:

“Nghe nói nhà họ còn có đầu bếp riêng nấu ngon hơn nữa cơ! Lão Từ chỉ được ăn có một lần, mà giờ nằm mơ còn thèm chảy nước miếng… chậc chậc, phải ngon tới cỡ nào mới vậy được chứ.”

“Còn đầu bếp ở căn-tin tụi mình, anh Tưởng, tay nghề nấu ăn là hạng nhất rồi đó!”

Nói rồi, anh ta đứng ở cửa căn-tin hít hít mũi, xác nhận: “Thịt kho tàu! Ha ha ha, thấy chưa, chủ thầu xịn xò cỡ nào!”

Chu Đại Dũng đứng cạnh lẳng lặng nghe mấy câu xì xào, trong lòng bắt đầu tò mò: Gì mà ai cũng khen? Có thật vậy không?

Thế nhưng, vừa bước vào căn-tin thì ông ta lập tức đơ người.

Thật đó!

Thật sự tốt đến mức đó!

Căn-tin là một gian nhà rộng rãi, khay inox sáng bóng được xếp gọn trong tủ khử trùng.

Dãy bàn dài sạch sẽ gọn gàng, phải biết rằng mỗi ngày Địch Tiểu Phượng đều quét dọn một mình, đến mức lương đã tăng lên 4500 rồi đấy!

Cực thì cực thật, nhưng mà kêu thêm người chia việc (và chia luôn mức lương tăng), cô ta còn chưa chắc chịu cơ!

Tất nhiên, đây chỉ là tình trạng tạm thời, sang năm người đông lên thì chắc chắn sẽ tuyển nhân viên cố định.

Nhưng hiện tại, ánh mắt của đám công nhân đã dán c.h.ặ.t vào quầy phát cơm, không thể rời đi nổi.

Cho dù Địch Tiểu Phượng hôm nay ăn diện rực rỡ, đội mũ khẩu trang đứng phát cơm, cũng chẳng ai để ý.

Điều đó khiến cô ta ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta vốn thích ăn diện từ bé, nhưng giờ là phụ nữ ly hôn, cũng chẳng định kiếm chồng lại, vậy nên che kín mít mà không bị chú ý cũng tốt thôi.

Thế là cô ta càng làm việc hăng hơn nữa!

Nhưng mà, cả căn phòng toàn công nhân thì trong mắt chỉ có thịt kho tàu.

Thơm!

Thơm quá đi mất!

Tại sao Tưởng Tiểu Khang lại là đại đệ tử của thầy Tiền? Bởi vì đúng là có bản lĩnh thật sự! Chỉ cần ngửi cái mùi này, không ai có thể cưỡng lại nổi cám dỗ đó.

Cái thau inox to đùng chất đầy những miếng thịt kho bóng bẩy, đỏ au ánh lên sắc nâu nhè nhẹ.

Thịt được cắt vuông vức, xếp chồng lên nhau, vá vừa múc là miếng thịt run rẩy như sắp văng nước sốt ra.

Công nhân mới đến không phải chưa từng ăn thịt kho tàu, nhưng chưa bao giờ thấy ở căn-tin công trường lại có món thịt kho đúng bài như thế này!

Không có lấy một miếng khoai tây, toàn bộ đều là thịt!

Với người khác có thể thấy ngán, chứ với họ thì không đời nào!

Bên cạnh là một thau to đùng cải bắp xào chua cay, chẳng hiểu sao lại xào được ngon đến vậy, rõ ràng là loại rau họ ghét nhất, cái loại rau bắp cải nhạt nhẽo ấy chứ, mà sợi rau được thái thật nhỏ, xào lên lại xanh mướt, điểm chút trắng, như ngọc bích vậy!

Bị đĩa thịt kho tàu bên cạnh làm nổi bật, lại càng thêm tươi mát bắt mắt.

Trong không khí tràn ngập mùi thơm cay nồng, kèm theo tiếng cải bắp giòn tan, khiến mọi ánh mắt dính c.h.ặ.t vào đó, đến mức chẳng ai nhận ra bên cạnh còn có một nồi canh trứng cà chua nóng hổi to đùng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com