Tống Đàm nhìn đường link sản phẩm mà Trương Yến Bình vừa tạo xong, sắc mặt u ám.
“Đừng nói linh tinh,” ông anh họ xã hội đen không tán thành:
“Link này là của cửa hàng người ta, còn cửa hàng mình vẫn là cao cấp như cũ, với lại, phí đóng gói, phí vận chuyển, công lao động đều do bí thư Tiểu Chúc đứng ra xin ngân sách. Giá đưa cho mình vẫn tính theo 6.2 tệ một gram… rẻ chỗ nào? Không rẻ chút nào.”
“Họ bán 12 tệ 9 một phần, còn phải tính thêm công đóng gói, phí vận chuyển, rồi cả chi phí hậu mãi nữa đấy…”
Trương Yến Bình đắc ý: “Toàn là người nhà với nhau, em không phiền nếu anh kiêm thêm một chân nữa chứ?”
Hiện giờ trong làng chẳng còn mấy thanh niên, phần việc hậu mãi tạm thời giao cho Trương Yến Bình làm tiếp, mỗi ngày chỉ cần trông tin nhắn phía sau hệ thống là được, một tháng 1000 tệ.
Tống Đàm lắc đầu: “Cửa hàng mình cũng chẳng còn gì để bán, chỉ là ca đêm hơi vất vả một chút thôi. Miễn là anh có sức, nhận thêm hai việc nữa em cũng không ý kiến.”
Nói xong, cô lại thở dài vì mức giá thấp của kem dưỡng tay:
“Một gói mặt nạ tay bán có 12 tệ 9, thời buổi này mặt nạ tay của xx Lâm cũng phải ba bốn chục một set, có ba đôi thôi đấy!”
“Cái gì?” Trương Yến Bình cũng ngạc nhiên, mở Taotao Bao lên: “Tiền của các cô gái dễ kiếm thật, để anh xem xem, hãng lớn thật đó! Thành phần cho thêm cũng nhiều…”
Tống Đàm hừ nhẹ: “Chưa chắc hiệu quả bằng hàng nhà mình đâu.”
Dù có thấy tiếc, thì chuyện cũng đã quyết rồi. Việc buôn bán của cô có được như bây giờ, cũng là nhờ ban đầu fan của Kiều Kiều sẵn lòng thử nghiệm…
“12 tệ 9 thì 12 tệ 9, người ta tri ân fan, mình cũng tri ân fan. Tết em còn định làm đại lễ tặng cho họ nữa cơ!”
Trời đất! Trương Yến Bình giật mình: “Đại lễ gì? Sao anh chưa nghe em nói gì?”
Tống Đàm nói tỉnh bơ: “Chưa nghĩ ra, có gì thì nhét cái đó thôi. Bao gồm cả kem dưỡng tay, còn dư lại 2000 hũ thì khỏi bán, để dành Tết tặng livestream luôn.”
Trời ơi, con c.h.i.m sắt này cũng biết nhổ lông rồi!
Trương Yến Bình xúc động: “Đúng là phải có đối thủ cạnh tranh mới được, không quan trọng người ta có theo kịp em không, có người cạnh tranh là hai bên đua nhau chiều fan, tốt đấy, tốt đấy… Thời nay netizen chân thành lắm, nhiều khi còn đáng tin hơn bạn bè ngoài đời.”
Đang nói thì Tiểu Trương lái xe đến:
“Ơ?” Tống Đàm ngạc nhiên: “Anh nói là hơn hai giờ mới đến mà? Giờ mới có một giờ thôi.”
Tiểu Trương vẻ mặt ai oán: “Tôi nghe nói các cô đang thương lượng với bên Tam Thông trên thị trấn về dịch vụ giao hàng… tôi sắp mất bát cơm rồi, tôi không lo sao được?”
“À chuyện đó…” Tống Đàm bất lực: “Đâu phải việc của tôi, là bí thư Tiểu Chúc thay mặt cả làng đi đàm phán mà.”
Có sẵn đơn hàng mười vạn suất làm nền, bất kể chọn đơn vị nào thì cũng có thể đàm phán được giá tốt nhất, không chỉ vì hiện tại mà còn để mở đường cho hợp tác lâu dài sau này.
“Chuyện giúp nông dân như này, tôi cũng có thể xin trợ cấp từ trên xuống mà.”
Tiểu Trương thở dài một tiếng, cảm giác yên tâm và đắc ý bấy lâu nay bỗng tiêu tan trước đà nổi lên của đối thủ cạnh tranh.
Trương Yến Bình vội xua tay: “Giao hàng của cậu là loại nhanh và tận tay, có trợ cấp thì đơn hàng nhỏ nhất cũng không dưới ba tệ đâu.”
“Nhưng cậu biết bên Tam Thông trên thị trấn họ chốt giá thế nào không? Người ta chào 2 tệ một đơn rồi. Đó là còn chưa chắc chắn có đơn hàng hàng tháng, lại không dồn về một chỗ, nếu không thì 1.5 tệ cũng có thể chốt được.”
Tính ra thì mỗi đơn chênh lệch hơn phân nửa, xét về đường dài, chắc chắn phải từ bỏ gói của Feng Feng rồi.
Huống hồ chỉ chọn một đơn vị vận chuyển cũng khá rủi ro.
Sự thất vọng của Tiểu Trương ai cũng hiểu được, ai mà chẳng buồn khi thấy vận may lớn bay khỏi tầm tay mình.
Trương Yến Bình vội vàng an ủi: “Không sao đâu, họ có việc của họ, cậu chẳng phải vẫn có bọn tôi sao? Cậu nhìn xem núi đồi nhà mình, năm sau bán online chắc chắn còn nhiều hơn nữa đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiểu Trương vẫn còn hoài nghi: “Không phải mấy người có đối tác bán sỉ à? Sang năm không đi đường bán sỉ nữa sao?”
“Cái gì mà bán sỉ?” Trương Yến Bình phản bác: “Đó là đối tác chiến lược của bọn tôi, tất nhiên là có hợp tác, nhưng không thể trông chờ hết vào người ta được. Cứ yên tâm, sang năm đơn hàng online chắc chắn tăng mạnh.”
Sản phẩm của họ giá cao, nếu dùng dịch vụ giao hàng thông thường, chỉ cần có chút sơ suất trong khâu vận chuyển là dễ khiến khách không hài lòng.
Trước giờ vẫn dùng dịch vụ “Feng Feng Express”, đảm bảo giao tận tay, mới xứng đáng với định vị thương hiệu của họ!
Nghĩ vậy, Tiểu Trương c.uối cùng cũng nguôi ngoai.
Anh ta đứng dậy: “Đơn hôm nay đâu? Để tôi đóng hàng, mà này, kem dưỡng tay đó, bà bầu dùng được không?”
Vợ anh ta đang mang thai, mùa đông da khô, tay sưng, chân cũng sưng, lại còn bong tróc… nói chung là khổ đủ điều.
Cho nên, dù trước đây Kiều Kiều từng nói kem dưỡng tay 188 tệ một hũ, chỉ cần hiệu quả là anh ta sẵn sàng mua.
“Dùng được chứ.” Tống Đàm nói dứt khoát: “Chỉ là bôi tay bôi chân thôi mà… nể tình bà bầu, để cho anh ba hũ, dùng qua mùa đông này. Còn lại thì khỏi bán nữa.”
“Được được được!” Tống Đàm đã bảo là hiệu quả thì Tiểu Trương tin 100%: “Tôi chuyển khoản cho cô liền bây giờ.”
“Không cần gấp.” Tống Đàm thở dài: “Chưa làm xong đâu, đợi lô hàng trên núi hoàn thành gửi đi rồi hẵng đến lấy.”
Mười vạn suất hàng, đâu phải việc nhỏ.
…
Trong thư phòng trên lầu, bà Đường đang dạy Kiều Kiều những kiến thức cơ bản về cờ vây, tiện thể để cậu làm quen trước. Bên này, giáo sư Tống tranh thủ hỏi:
“Bà thấy chưa, tôi nói là bà sẽ thích họ mà. Không thì sao lại ‘lỡ miệng’ nói hết mấy chuyện đáng ra không nên nói?”
Bà Đường hừ một tiếng: “Cả nhà này ai cũng là người hiểu chuyện.”
Nếu đổi lại là người khác, ai mà thèm nói nhiều vậy? Chưa chắc đã được cảm kích, còn có khi bị ghét ấy chứ.
Nói xong, bà lại lườm giáo sư Tống: “Còn ông nữa, suốt ngày xúi người ta đi thi đánh giá chất lượng, lại còn muốn đưa ra quốc tế… Tôi biết, giống cây trồng nước mình đúng là kém nhiều, nhưng đây là chuyện cần mài giũa cả đời, gấp không được đâu.”
“Ông chỉ nghĩ đến chuyện đưa ra ngoài, sao không nghĩ xem nhà người ta cộng cả bãi chăn cừu lại cũng chưa tới 600 mẫu… có từng ấy đất, ai lại gọi đó là nông trại được?”
Thao Dang
“Không hối thúc chút, lỡ người khác ghen ăn tức ở, chiếm hết đất quanh đó thì rắc rối đầy mình.”
Quy mô nhỏ thì hay bị coi thường, bị bắt nạt; quy mô lớn thì ngược lại, chẳng ai dám động vào.
Giáo sư Tống vẫn tươi cười:
“Đúng, tôi cũng nghĩ vậy nên mới giục cô ấy đi đánh giá chất lượng… hy vọng có danh tiếng thì cô ấy sẽ có động lực hơn.”
Con người mà, có lúc thật chẳng thể lý giải bằng khoa học. Có người chăm cây tận tụy đến đâu cũng nuôi c.h.ế.t cả xương rồng.
Có người thì ngược lại? Chẳng mưu cầu gì, lười nhác lắm, vậy mà rải đại hạt giống cũng mọc ra quả ngọt.
Giáo sư Tống, một người tin vào chủ nghĩa duy vật, sau bao năm nghiên cứu, giờ đành phải thừa nhận một cách duy tâm rằng: tổ tiên khi truyền lại gen trồng trọt, thực sự đã phân phát không đều.
~~~~~~~~~
Lời tác giả: Chúc mọi người buổi trưa vui vẻ!
Tác phẩm này không có quy mô lớn, mọi thứ chỉ là bàn đạp cho sự phát triển suôn sẻ về sau, sẽ không đụng đến các vấn đề chính trị hay thương mại phức tạp, mọi người yên tâm nha.
Về bản chất thì đây vẫn là một câu chuyện cổ tích mang màu sắc điền viên.
Một số tình tiết chưa được nhắc đến ở đầu truyện có thể sẽ được giải thích ở phần sau, mong mọi người kiên nhẫn hơn một chút nhé!
Viết truyện lâu rồi nên một vài chi tiết bị quên mất, cảm ơn mọi người đã nhắc, cảm ơn thật nhiều!