Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 923: Nhận hàng bột sắn dây.



Triệu Lỗi vừa ném hộp đồ ăn ra ngoài, tiện tay lấy luôn bưu kiện của mình ở quầy lễ tân.

Đã lâu lắm rồi, c.uối cùng, sau lần mới nhìn thấy “Đại Hùng” gần đây, anh ta lại một lần nữa mua được đồ nhà streamer Kiều Kiều. Nhớ hồi đó, anh ta chỉ tình cờ mở một buổi livestream, rồi bị cái m.ô.n.g tròn trịa của con ong béo giữa màn hình thu hút mất hồn.

Màu lông đen vàng xen kẽ, trên lớp lông xù xì còn dính đầy phấn hoa vàng nhạt li ti, đôi cánh nhỏ vẫy vẫy không ngừng, c.uối cùng ôm trọn cả bông hoa rơi lăn lóc xuống đất...

Dễ thương quá thể đáng! Một thằng đàn ông thẳng như anh ta cũng không đỡ nổi. Sau đó nhà streamer nuôi thêm nhiều thú cưng, nội dung livestream cũng phong phú lên, “Đại Hùng” xuất hiện ít hơn. Mãi tới gần đây mới thấy lại, quả nhiên mua được bột sắn dây nhà streamer!

À không đúng, đây là đồ của người cùng làng với streamer.

Nhưng không sao, chỉ cần Kiều Kiều đã khen, thì nhất định là hàng đáng đồng tiền bát gạo! Anh ta còn sốt ruột lắm rồi!

Lần này không phải chuyển phát “Feng Feng Express” quen thuộc mà là “Lộ Lộ Thông Express”, nhưng từ lúc đặt hàng là anh ta đã kiểm tra mã vận đơn liên tục, biết rõ đơn vị vận chuyển nên cũng chẳng thấy ngạc nhiên gì.

Thử nghĩ xem: hơn 200.000 fan tranh nhau 900 đơn bột sắn dây, người may mắn như anh ta mà không được khen thì còn khen ai nữa? Giao bằng gì không quan trọng!

Lúc vừa mang về văn phòng định mở ra thì chị gái bàn bên đã thò đầu sang: “Tiểu Triệu, lại mua gì nữa đây?”

Triệu Lỗi chẳng muốn trả lời, vì chị này vốn không được lòng trong phòng, nhưng hộp thì mở được nửa rồi, anh ta đành nói ngắn gọn: “Bột sắn dây.”

“Ái chà chà!” Quả nhiên chị ta liền lớn tiếng: “Thanh niên các cậu đúng là lắm tiền quá, ngày nào cũng thấy cậu nhận hàng, mà toàn mấy thứ đắt đỏ. Nói cho cậu biết, loại này ngoài chợ chỉ mười mấy tệ một cân thôi... cậu mua bao nhiêu tiền hả?”

Triệu Lỗi thầm nghĩ: chị này mỗi tối lang thang trong siêu thị tới tận 8 giờ chỉ để săn hàng giảm giá, lại còn cắt đầu bỏ đuôi từng cọng rau làm người ta chẳng buồn bán cho nữa... sống kiểu đó mà cũng dạy đời?

Không thấy mấy sạp hoa quả dưới lầu còn ngại bán cho chị ta sao? Chọn có hai quả táo mà cũng phải bấm móp mấy trái...

Thế nên anh cũng định nói giá rẻ cho yên chuyện, nhưng sợ chị ta lại bám riết muốn nhờ mua chung, đành mỉm cười:

“88 tệ một cân, đắt đấy, bản thân tôi còn tiếc không dám ăn.”

88 một cân?

Chị ta lập tức rống giọng lên: “Cậu điên rồi à? Cái gì mà bột sắn dây bán tới giá đó? Mau trả hàng đi, đưa tiền đây chị mua cho, 19.9 là có rồi!”

Chị nghĩ tôi ngu chắc!

Triệu Lỗi thở dài: “Chị ơi, tôi kén ăn lắm, mấy loại rẻ tôi không quen, chỉ thích uống loại 88 này thôi.”

“Thế à…” Không ngờ chị ta không dai dẳng nữa, ngược lại còn như suy nghĩ gì đó. Đợi đến khi Triệu Lỗi mở hộp, bóc lớp giấy dầu, rồi lại mở túi kín ra, chị ta lại ghé tới:

“Tiểu Triệu này, chị vừa nghĩ xong. Đúng là cậu kén ăn thật. Vậy thế này đi, cậu trả lại bột này đi, hàng trên mạng ai biết có thêm thắt gì không… Chị mang từ quê lên cho cậu, quê chị cũng có bột sắn dây đấy! Giá không cao đâu, 80 tệ một cân thôi.”

Chị ta vỗ n.g.ự.c: “Chị không kiếm lời đâu!”

Triệu Lỗi: …

Liếc nhìn đồng nghiệp, mọi người đều cố nhịn cười, rành rành là chờ xem kịch vui.

Triệu Lỗi cũng phì cười: “Vậy đi, lát nữa tôi pha thử bột sắn dây này cho mọi người nếm, lần sau chị mang hàng quê chị lên cũng cho mọi người nếm thử nhé.”

“Nếu thật sự mùi vị giống nhau hoặc gần như thế, thì chắc chắn tôi sẽ mua.”

Cả văn phòng cười ồ lên, đồng thanh “Được nha!”, rõ là đang hóng drama.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bột sắn dây là thứ ăn lâu hết.

Văn phòng cũng chỉ có năm sáu người, hơn nữa đây không phải đồ của streamer Kiều Kiều, nên anh ta cũng không tiếc làm gì.

Lúc này, anh ta lấy một muỗng nhựa từ hộp cơm ngoài, mỗi người một muỗng cho vào ly. Rồi làm theo hướng dẫn trên livestream, đầu tiên hòa tan với nước lạnh, sau đó thêm đường trắng, nhưng vì văn phòng không có đường, nên dùng tạm gói đường trong phòng pha trà.

Sau đó, đổ nước nóng vào, khuấy đều.

Bột sắn dây vốn không có vị, cho dù có nâng cấp chất lượng nhờ “linh khí” thì vẫn vậy. Nhưng bây giờ thêm chút đường trắng, nước nóng hòa tan, vị ngọt và trong mát hòa quyện…

Hương thơm thanh dịu lan tỏa ngay lập tức. Mọi người cầm cốc lên vừa khuấy thì đã có người không chờ được, múc luôn một muỗng đặc sánh cho vào miệng.

“Ư ư ư! Nóng! Nóng quá!” Người đó thổi phù phù, vậy mà vẫn không nỡ nhổ ra, đợi nuốt xong lại liên tục hỏi: “Mua ở đâu thế? Mua chỗ nào đấy? 88 một cân xứng đáng quá! Tôi cũng mua!”

Rõ ràng không ai trong phòng mê đồ ngọt, nhưng vì lượng đường cho ít, nên vị ngọt nhẹ lại càng làm nổi bật vị thanh mát.

Ngon, thật sự rất ngon!

Hồi trước, trong văn phòng có một cô gái mới vào vì muốn tăng vòng một nên ngày nào cũng luân phiên uống đu đủ và bột sắn dây, nhưng loại này thực ra chẳng có tác dụng, sau đó ngán quá nên ngày nào cũng pha cho cả phòng uống một cốc.

Đám đàn ông trong phòng vốn không kén, thứ này tuy không “nở n.g.ự.c” nhưng tác dụng gì cũng có chút, dưỡng sinh ấy mà, cũng ổn! Chỉ là vị thì chẳng đặc biệt, mấy năm qua không hot cũng có lý do cả.

Nhưng loại hôm nay uống, đúng là không cùng đẳng cấp với mấy loại mua trước kia!

Mỗi người trong văn phòng chỉ lấy một muỗng mà túi bột vẫn còn đầy. Thứ này đúng là dùng được lâu, quá lời!

“Nhanh lên nào, mua ở đâu đấy? Gửi link đi!”

Đồng nghiệp sốt ruột khiến ai cũng rục rịch khuấy nhanh hơn.

Chỉ có bà chị bàn bên là đơ mặt: “Tiểu Triệu, chẳng phải cậu bảo cho mọi người nếm thử sao? Sao không có phần chị?”

Triệu Lỗi dừng tay, rồi ngạc nhiên: “Ơ kìa, chị mà cũng ăn cái này à? Bình thường chị kén ăn nhất mà. Em sợ loại này có phụ gia gì không hợp với chị thôi.”

Nói xong anh nghiêm túc, trong khi hưởng thụ ánh mắt thúc giục của cả văn phòng, mới đắc ý nói:

“Hết rồi, không mua được đâu. Hàng nhà này toàn phải tranh giành mới có…”

Dứt lời, lần này anh không giấu nữa, mà hào sảng chia sẻ đường link: “Nền tảng livestream XX, tên là… à đúng rồi, phòng livestream ‘Bí thư Tiểu Chúc bán hàng giúp dân’.”

“Livestream này do bí thư thôn tổ chức, mục đích là tìm đầu ra cho sản phẩm địa phương.”

“Nhưng giờ cũng chẳng còn hàng gì bán đâu. Bột sắn dây này là của một cụ già trong làng, làm từ sắn dây hoang không biết bao nhiêu năm tuổi, chất lượng hoàn toàn khác với hàng thị trường.”

Anh ta nói vậy là để lót trước, ai dè có người đã quá sốt ruột, vừa nghe xong đã lập tức tải app, tìm ra kênh livestream, rồi kêu lên:

“Khoan đã, chẳng phải cậu bảo livestream này là giúp dân làng bán hàng à? Thế sao lại có… kem dưỡng tay nữa?”

Cái gì cơ?!

Thao Dang

Triệu Lỗi đang định hỏi lại thì điện thoại cũng “ting” một tiếng, cả hai cùng theo dõi livestream, nên thông báo hiện lên đồng thời:

[Kem dưỡng tay, ai cũng có phần, đến rồi đây!]

Anh ta bấm mở chi tiết, thấy bên trong là một lá thư xin lỗi đầy chân thành…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com