Lục Xuyên nghĩ ngợi một chút: “Ban đầu lịch quay định là bốn tháng, giờ cũng sắp xong rồi. Nhưng nhà đầu tư xem bản mẫu thấy ổn, quyết định tranh thủ lúc diễn viên còn chưa tăng giá để quay thêm một phần nữa.”
Ngoài ra còn có một vài cảnh quay quan trọng mà đạo diễn muốn dùng cảnh thật. Ra nước ngoài thì tốn kém, trong nước lại chưa tìm được bối cảnh thích hợp...
Gặp đúng tiết trời đông giá rét, nào là tiên sơn hoa biển, ở vùng ven biển phía nam thì có đấy, nhưng đạo diễn chọn cảnh đã đi xem mấy nơi, quay thử vài lần vẫn thấy chật chội quá, c.uối cùng đành quay phần khác trước, mấy cảnh quan trọng để đợi đến mùa hoa năm sau mới quay tiếp.
Dự án truyền hình S+ chuẩn bị lên sóng với kỳ vọng trở thành “bom tấn” của năm, với tình huống như này thì vẫn có thể đợi được.
Trần Vân nghe mà ghen tị muốn c.h.ế.t: “Bên cậu hợp tác với công ty phim ảnh đúng là tốt quá trời…”
Bản thân công ty đã có tiếng, làm phim toàn là hàng chất lượng. Lượng fan nguyên tác cũng quá đông… Đúng là đáng tin cậy!
Đâu như bộ phim của anh ta, lịch quay chỉ có ba tháng, giờ đã bắt đầu vào giai đoạn hậu kỳ rồi. Sức nóng của truyền thông phải dựa hoàn toàn vào nam nữ chính, anh ta theo đoàn học được không ít, nhưng nhìn chung là chẳng trông mong gì vụ bạo hồng nữa…
Thao Dang
Giờ chỉ mong có thể qua ải mà không bị chê trách.
Anh ta cũng hiểu ý Lục Xuyên không nói ra, giờ đầu tư cực kỳ thận trọng, từng đồng đều phải thấy được lợi ích mới chịu chi. Giờ mà chủ động đòi quay thêm phần hai, chứng tỏ cả trên cả dưới đều rất kỳ vọng vào bộ phim này.
Chỉ cần phía diễn viên không có vấn đề gì, thì gần như không còn gì đáng lo nữa.
Vấn đề diễn viên có xảy ra chuyện không?
Cũng không lớn, phía đầu tư sẽ có yêu cầu. Hơn nữa công ty phim ảnh kia vốn nổi tiếng là chuộng dùng người mới, diễn viên không nổi. Có lỡ gặp chuyện, cũng sẽ là sau khi phim hot mới bị đào ra.
Chỉ cần không phải vấn đề lớn, vì lợi ích, họ cũng sẽ cùng nhau dìm chuyện đó xuống.
Nói chung, khi vận đến thì mọi thứ đều thuận.
Nhưng làm nghề này thì ít ai dám nói chắc điều gì, nên anh ta nghe hiểu cũng không nói thêm gì, lúc này chỉ có một yêu cầu:
“Phải dẫn tôi đi đấy nhé!”
“Tôi ăn khỏe, sẽ không làm mất mặt đâu, cha ơi!”
Đầu dây bên kia, Hà Huống phì một tiếng.
Nhưng c.uộc gọi vẫn chưa kết thúc.
Chỉ nghe Hà Huống gọi to: “Kem dưỡng tay đi anh bạn, bột sắn dây thì tôi không tranh nữa, nhưng kem dưỡng tay chia tôi một tuýp đi? Vợ tôi đang chờ dùng mùa đông này đó. Rửa chén nồi niêu gì, tay nứt hết cả…”
Ai tin được chứ!
Trần Vân mắng: “Có nghe nói bảo mẫu nhà anh nghỉ việc đâu.”
Rồi anh ta chuyển sang vẻ chân thành, tiện thể thay đổi vai vế:
“Anh à, anh nhìn em một chút đi! Anh biết mà, em trước đây làm vài chuyện không phải, giờ đang cố bù đắp, lấy lại thiện cảm của vợ. Kem dưỡng tay đó, anh chia ra một tuýp đi.”
“Anh đâu chỉ có một hai tuýp, năn nỉ anh đó, cứu lấy anh em một lần đi!”
Lục Xuyên nghĩ một chút: “Tổng cộng có năm tuýp, tôi và mẹ mỗi người một, rồi mỗi người thêm một tuýp dự phòng…
“Chỉ dư ra một tuýp thôi, hai người oẳn tù tì đi.”
Tàn nhẫn quá! Đúng là muốn tình anh em rạn nứt mà!
Trần Vân hét lên: “Cậu là đàn ông con trai, dự phòng gì mà dự phòng!”
Nghe vậy, Lục Xuyên có chút ngượng ngùng: “Dạo này trời hanh khô, mặt tôi cũng khô rát… Thôi được, chia cho mỗi người một tuýp nhé.”
Trần Vân: …
Hà Huống: …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Muốn nói gì đó, nhưng nhìn lại da mặt khô nứt của mình, rồi nghĩ đến khuôn mặt thư sinh như tiên giáng trần của Lục Xuyên…
Hai người hậm hực cúp máy, mẹ nó chứ, ông trời thật không công bằng gì hết!
…
Trùng hợp làm sao, nhà họ Tống cũng đang ngồi quanh lò sưởi bàn bạc chuyện mổ heo ăn Tết.
Tống Tam Thành nghĩ ngợi một lúc: “Đến lúc đó hay là thuê một đầu bếp nấu tiệc đi, trong làng chắc cũng có nhiều người đến giúp, làm món ăn cũng nhiều.”
“Cậu xem thường ai đấy?” ông chú Bảy không vui: “Chỉ cần tôi với Tiểu Tưởng, ai mà chẳng nấu được tiệc lớn? Đến lúc đó, căn tin trên núi với khoảng sân ở nhà máy cứ bày ra, đảm bảo làm cho cậu thỏa mãn!”
Đầu bếp Tưởng cũng đang mong ngóng đây! Anh ấy đã nói trước với vợ rồi, lần này nhất định phải thể hiện cho ra trò, để con gái thấy rằng mình không phải vì kiếm cơm mới bệnh mà vẫn đi làm, để nó yên tâm!
“Chỉ có điều, mọi người phải bàn cho rõ là một bàn tiêu chuẩn dùng mấy ký thịt heo? Nhà mình đâu có nhiều heo đâu!”
“Đắt lắm đó!” Ngô Lan tiếc rẻ: “Hay là mình mua một con heo về mổ, thịt heo nhà mình chắc chắn ngon hơn.”
Tống Tam Thành thì nghĩ: “Mình g.i.ế.t heo nhà ăn, xong lại đãi khách bằng thịt heo mua ngoài… có vẻ không ổn lắm?”
Thật sự là thế, hàng xóm mà thấy thì còn tưởng mình kém cỏi, huống hồ còn định mời người ngoài!
Trương Yến Bình cũng xót ruột, bèn đưa ra ý kiến: “Hay thế này đi, g.i.ế.t heo thì mình cứ g.i.ế.t! Con đầu tiên mình mua, mổ tại chỗ, nấu các món hầm luôn.”
“Tiện thể dịp Tết còn có quà biếu nữa.”
“Còn heo nhà mình thì để mổ sau, khách khứa và mâm chính đã có phần rồi, bà con mỗi người một thau thịt hầm, nói rõ lý do một tiếng là được…”
Tống Đàm xua tay: “Thôi đi, trong làng tổng cộng có mấy hộ đâu, đến giúp chắc chắn là mấy người làm việc bên nhà mình năm nay.”
Những người đang đi làm xa mà sang năm muốn ở nhà làm việc, chắc cũng sẽ ghé qua phụ một tay, nhân tiện hỏi thăm thông tin.
Vậy nên, chỉ cần ăn được thịt heo, ai nấy đều có lòng tin rồi còn gì?
Hơn nữa, tổ chức tiệc lớn thì ngoài món chính cũng có món thường, thứ khác thì nhà mình không thiếu: củ cải, cải bắp, dưa muối, dưa chua… chất đống! Nấu một bữa ăn thì tốn bao nhiêu chứ?
Tống Đàm quyết định: “Tết nhất đến nơi rồi, mình cũng hào phóng một lần. Không thể cứ để người ta nhìn rau quả mình trồng mà không được nếm thử, cũng phải có lý do khiến người ta tâm phục khẩu phục.”
Được thôi!
Mọi người tính toán lại: “Trong làng ba bàn, họ hàng nhà mình hai ba bàn, một bàn cho fan của Kiều Kiều, một bàn cho giáo sư Tống và mọi người, thêm một bàn cho người từng giúp Đàm Đàm và bạn bè cô, xếp vào bàn chính…”
Tính tới tính lui, chuẩn bị mười một bàn là quá đủ! Tính hào phóng một chút, mỗi bàn 10 ký thịt, vị chi khoảng hơn 100 ký, bao gồm cả huyết heo và nội tạng.
Cắn răng một cái, đáng mà!
Ông chú Bảy với đầu bếp Tưởng liếc nhau một cái: “Lại đây, hai ta ngồi xuống soạn thực đơn. Tết năm nay vào đầu tháng Hai, giữa tháng Một là phải làm rồi!”
Bây giờ đã giữa tháng Mười Hai! Phải lên kế hoạch ngay!
Trương Yến Bình lại hỏi: “Thế fan của Kiều Kiều sắp xếp sao?”
Chuyện này hơi khó, người donate nhiều nằm trong top 10 bảng xếp hạng, nhưng còn nhiều người donate ít mà mua hàng nhiều lắm! Tần Quân nghĩ một lúc:
“Thế này đi, chọn top 5 doanh thu mua hàng cao nhất trong cửa hàng, top 5 donate cao nhất trong livestream. Ngoài ra có thể thêm 2 suất rút thăm trúng thưởng trong livestream?”
“Đến lúc đó nói rõ trước: chi phí đi lại tự túc, bên mình không sắp xếp chỗ ngủ. Tiệc là vào buổi trưa, mọi người có thể mua sẵn vé về.”
Gần Tết rồi, nếu mổ heo trước Tết một tháng, vé tàu xe cũng khó mua lắm!
“Nhưng để đảm bảo an toàn, bảo mọi người đừng mang theo tài sản có giá trị. Ai không đến thì coi như mất suất, không nhường lại.”
“Không được dẫn theo người nhà, nếu có dắt theo, mình có thể chuẩn bị phần ăn bình thường, nói thì hơi phũ, nhưng ăn rồi thì họ sẽ hiểu thôi.