Nhiệt độ ở làng Vân Kiều đã gần xuống dưới 0 độ, còn ở Thủ Đô thì lại càng lạnh hơn. May mà bên đó đã sưởi từ sớm, nên chỉ cần không ra ngoài, ở trong phòng vẫn rất thoải mái.
Chỉ có điều quá khô.
Lục Xuyên như thường lệ dậy sớm rèn luyện, nhưng vừa hít một hơi liền cảm thấy cổ họng và mũi như hít vào toàn là không khí khô khốc. Anh đã quen với việc sưởi suốt mấy năm nay rồi, nhưng không hiểu sao năm nay lại cảm nhận rõ ràng đến thế?
Hết cách, đành phải bảo người ta gửi thêm một chiếc máy tạo ẩm.
Dù sao thì trời lạnh cũng có cái lợi, đó là hoa trên sân thượng không cần phải chăm nhiều. Ngoài mấy chậu trà hoa đang ra sức làm căng nụ hoa, còn vài chậu cúc lá đã vàng úa nhưng hoa vẫn chưa tàn.
Số còn lại, hoặc như hoa nguyệt quý chỉ còn lơ thơ vài chiếc lá, hoặc như cẩm tú cầu thì chỉ trơ lại vài cành trụi lủi sau khi cắt tỉa.
Còn mấy loại cây nhiệt đới chỉ trồng để ngắm lá, từ sớm đã được chuyển vào trong nhà, không thì chỉ cần một trận gió bắc thôi là "ngủm" ngay.
Lục Xuyên ho khẽ hai tiếng, không nhịn được lại tu một ngụm nước lớn. Khô, thật sự quá khô!
Anh ra đứng trên ban công, dù nhiệt độ ngoài trời thấp nhưng độ ẩm lại cao hơn trong nhà một chút. Trên mấy chậu cây gần mép sân còn đọng lại lớp sương giá mỏng. Nhưng chỉ đứng một lúc thôi, gió bắc thổi tới, lúc anh quay vào thì phát hiện chóp mũi mình đã đỏ lên rồi.
Lục Xuyên: …
May mà mấy tháng nay đã quá quen với cảnh thân thể mình "làm phản", nên bây giờ anh cũng bình thản rồi.
Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.
Anh ra mở cửa, người giao hàng quen thuộc ngẩn người một lúc rồi không nhịn được mà cất tiếng nhắc nhở:
“Anh Lục ơi, tôi thấy ngày nào anh cũng ở nhà, có khi rảnh rỗi đi dạo một chút, phơi nắng tí cho khỏe đi?”
Anh ta rất chân thành, thậm chí còn đưa ví dụ:
“Anh xem da dẻ anh trắng trẻo mịn màng thế kia, giữ gìn tốt thật đấy. Tôi biết bây giờ giới trẻ biết chăm sóc bản thân… Nhưng đàn ông chúng ta mà, cũng không thể chỉ chú trọng bề ngoài, thể lực cũng phải rèn luyện nữa. Anh xem, ở nhà sưởi thế mà vẫn cảm mạo à? Mũi đỏ thế kia…”
Lục Xuyên: …
Tôi không chắc có thể giao hàng giỏi như cậu, nhưng mỗi ngày tôi vẫn tập thể dục đàng hoàng một hai tiếng đấy. Mà cái mặt tôi chẳng có chăm sóc gì đâu, chỉ là rửa sạch rồi mùa đông thì bôi kem dưỡng thôi.
Còn cái mũi đỏ này cũng không phải cảm đâu!
Có thể nói sao nhỉ? Là do đứng ngoài ban công, bị gió lạnh thổi cho đỏ chứ sao!
Nói ra nghe có vẻ buồn cười quá, nói không nổi.
Huống hồ người giao hàng này trên người còn vương mùi t.h.u.ố.c lá và mùi hỗn tạp nào đó, anh ngửi thấy liền theo phản xạ đưa tay bịt mũi, quay mặt ho khan hai tiếng.
“Đó đó! Anh xem anh kìa!” Đối phương lo lắng:
“Nhà thì ấm thật, nhưng ở trong mãi không được đâu! Hệ miễn dịch yếu đi, vừa ra gió đã nhức đầu sổ mũi rồi…”
Anh ta nhét cái hộp vào tay Lục Xuyên:
“Ký nhận cái nhé, nghe lời tôi, quấn cái áo bông thật dày, đội mũ len rồi mỗi ngày ra ngoài đi dạo chút…”
Lục Xuyên cười mỉm, mặt mày tuấn tú sáng sủa, khiến người giao hàng nhìn mà ngẩn ngơ, không nhịn được mà kéo khóa áo khoác xuống, từ bên trong lôi ra một tấm ảnh siêu âm:
“Anh Lục này, anh đẹp trai thật đấy! Nếu không ngại, sờ sờ ảnh siêu âm con gái tôi một cái đi, cho cháu sau này cũng xinh giống anh.”
Quá lố rồi!
Anh đem chuyện này kể lại trong nhóm chat, bên kia Trần Vân cười như vịt kêu.
Tiếng “quạc quạc quạc” như vịt già khiến cả bọn phì cười, còn nhiệt tình hỏi:
“Thế cậu làm chưa? Sờ vào chưa? Tôi nói chứ, nên sờ! Đấy là tình cha tha thiết mà!”
“Vả lại…” đối phương nhịn cười nói tiếp:
“Hồi vợ tôi mang thai cũng dán đầy poster trai xinh gái đẹp trong phòng, ngày nào cũng ngắm, nói là sau này sinh con sẽ đẹp trai… Tôi thấy cậu nên bỏ viết sách đi, vào showbiz đi. Tôi với lão Trần viết kịch bản, kéo đầu tư cho!”
Hai người bên kia điện thoại cười không ngớt:
“Mục tiêu biến cậu thành sao hạng A luôn!”
Vừa nói xong, Trần Vân bên kia đột nhiên cười đến kêu lên:
“Không phải đâu! Cốt lõi không phải là chuyện sờ ảnh, mà là… ảnh siêu âm đấy hahaha! Anh giao hàng này thật là thành thật quá mức…”
Hà Huống còn cười điên c.uồng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Khoan đã!” Đối phương như chợt nghĩ ra:
“Cậu lại nhận hàng à? Chẳng lẽ lại là bên làng Vân Kiều gửi tới gì sao?”
Gửi cái gì đến vậy nhỉ?
Lục Xuyên nghĩ lần này không chỉ có bưu kiện, còn kèm thêm một câu trên WeChat:
[Tôi nhớ anh thích trồng hoa, có cần phân bò, phân dê không? Có cả phân gà nữa.]
Thật sự là… câu này bảo người ta trả lời sao đây?
Anh lập tức đáp lại: [Cảm ơn, cần.]
Có lẽ bây giờ thật sự chẳng còn việc gì, mùa đông cũng rảnh rỗi, cho nên đối phương hiếm hoi mới hồi âm nhanh đến vậy:
[Vậy được, trước Tết có rảnh không? Qua nhà tôi mổ heo, tiện thể vác hai bao phân về.]
Nghe thử xem, câu này logic nổi không?
Tóm lại là, Lục Xuyên quyết không dám kể chuyện này với hai ông bạn ranh ma của mình.
Nhưng sự im lặng của anh đã đủ nói lên tất cả. Ví dụ như lúc này, Hà Huống đã nhận ra, lập tức nâng cao giọng:
“Nói mau! Lại có cái gì ngon bổ rồi đúng không?!”
Lục Xuyên bình thản nói: “Không có gì, chỉ là mấy cân bột sắn dây với vài tuýp kem dưỡng tay thôi.”
Chủ yếu là ai cho gì thì nhận nấy.
Trời đất ơi, hai tên kia nghe xong thì ghen tị phát khóc.
“Cái này mà gọi là không có gì? ‘Chỉ là’, ‘mấy cân’… Cậu hiểu tiếng người không đấy? Cậu nghe thử xem mình đang nói gì?!”
“Cậu biết tôi với lão Trần giành bột sắn dây đến mức đầu óc muốn tóe lửa không? Vậy mà vẫn không nhanh bằng mạng!”
“Đúng đó!” Trần Vân cũng tức tối: “Sao cậu lại có mấy tuýp kem dưỡng tay? Người ta giờ mới phát bản thử nghiệm, còn chưa mở bán!”
“Đồ cáo già!”
Hà Huống oán khí ngút trời: “Sớm biết cứu mỹ nhân có thể đổi lấy cả năm ăn ngon mặc đẹp thế này, tôi có phải bò cũng bò lên rồi!”
Nhưng cứu là vì sắc đẹp à? Lúc đó thì ai còn nhớ được mặt mũi ai chứ? Chỉ lo dốc sức cứu người thôi.
Chứ đừng nói anh không nhớ mặt người ta, người ta chắc gì đã nhớ mặt anh.
Lúc này anh chân thành hỏi:
“Người ta mời tôi tham gia mổ heo, còn bảo có thể dẫn bạn theo, anh nói xem tôi có nên đi không? Nhưng mà dẫn bạn theo… tôi cũng thấy ngại quá…”
“Trời ơi!”
Trần Vân và Hà Huống đồng loạt đập đất khóc lóc, hận không thể túm cổ áo anh mà lắc mạnh:
“Cậu không đi thì tôi đi!”
Thao Dang
“Dẫn theo tụi tôi, dẫn theo tụi tôi!”
Khóe môi Lục Xuyên cong lên, lúc này tâm trạng khá hài lòng:
“Gọi cha đi.”
“Cha ơi!”
“Cha ơi!”
Lúc này anh mới nở nụ cười, thong thả nói: “Được, để tôi hỏi thử xem có cho dẫn theo hai người không.”
Nhưng trước đó…
“Nhớ tích trữ bản thảo đấy, đừng đến lúc đó không viết kịp, cả ba đứa cùng xin nghỉ thì xong đời.”
Hà Huống chẳng chút lo lắng: “Cậu cũng biết tôi rồi đó, mỗi ngày viết hai vạn từ nhẹ nhàng thôi. Khi nào đi? Tôi tranh thủ vài hôm trước viết cho xong.”
Trần Vân thì không sao cả: “Năm nay còn đang quay phim, chưa định mở sách mới. Để năm sau đi.”
Rồi anh ta lại sực nhớ ra điều gì, vội hỏi:
“Bộ phim truyền hình tôi viết kịch bản đã quay xong rồi, giờ đang làm hậu kỳ, còn cậu thì sao?”