c.uộc bình chọn “Hậu Tắc Lương Chủng” không chỉ liên quan đến việc nâng cao danh tiếng của các loại cây trồng nhà Tống Đàm, mà còn ảnh hưởng đến giá bán của giống cây mà cô tách ra c.ung cấp. Vậy nên lần này điền bảng thông tin, không thể "tung hô" như c.uộc bình chọn “Tiểu Nông Nhân” được nữa.
Giáo sư Tống không yên tâm, dù đã có tuổi vẫn phải tự nhìn chằm chằm vào máy tính, đích thân giúp cô điền biểu mẫu.
Hai ngày sau, bảng thông tin bị trả về vì không đúng quy chuẩn.
Giáo sư Tống: …
Tống Đàm: …
“Phụt, hahaha…” Cô thật sự không nhịn nổi, vì giáo sư Tống chính là người khởi xướng c.uộc bình chọn “Hậu Tắc Lương Chủng”, kiêm luôn trọng tài chính trong nước cơ mà! Hahaha!
Nhân viên đầu dây bên kia phản hồi cũng khá khách khí:
[Xin chào, để tiện cho việc xét duyệt, vui lòng điền biểu mẫu theo đúng định dạng, tuyệt đối không tự ý sáng tạo.]
[Ngoài ra, xin đảm bảo số liệu là thật. Nếu phát hiện sai lệch trong vòng thẩm tra sau, thì ba năm tiếp theo sẽ bị cấm tham gia.]
Nhìn tài liệu đính kèm phía dưới, các chỉ số về độ ngọt, vi lượng, cùng với hàng loạt kết quả kiểm nghiệm, giáo sư Tống chỉ biết nghẹn lời.
Đối mặt với sự trêu chọc của mọi người, ông chỉ có thể thở dài bất lực:
“Lớn tuổi rồi… trước đây mấy việc này đều do sinh viên giúp.”
Tất nhiên, mấy năm gần đây, ông chỉ đảm nhận mấy dự án nhẹ nhàng, chủ yếu giải đáp thắc mắc, cũng chẳng còn liên quan gì đến “Hậu Tắc Lương Chủng” nữa…
Bí thư Tiểu Chúc cười ha ha:
“Thấy chưa, c.uối cùng vẫn phải để tôi lo liệu! Thầy cứ yên tâm, nếu không cần ‘c.h.é.m gió’ thì tôi đây cũng chẳng thích ‘c.h.é.m’. Dữ liệu thật lúc nào điền cũng dễ nhất, nào nào, điền biểu mẫu là sở trường của tôi mà!”
Cô vừa tiếp nhận công việc, vừa hỏi thêm:
“Thầy là người trong ban giám khảo, vậy bên mình nộp hồ sơ có bị ảnh hưởng gì không ạ?”
Ví dụ như có cần tránh né không ấy?
Giáo sư Tống bật cười:
“Có thể ảnh hưởng gì được? Mỗi người trong ban giám khảo đều làm việc ở nơi khác nhau, nếu cứ vì vậy mà phải tránh, thì cả năm chắc chẳng làm được việc gì.”
Huống hồ giống cây tốt, cây trồng tốt, sự tốt đó ai nhìn cũng thấy rõ, tuy không như kỹ thuật có công thức cụ thể, nhưng cũng không mơ hồ như văn học kiểu “ngàn Hamlet trong mắt ngàn người”.
Ngon là ngon.
Giống kháng bệnh, sinh trưởng mạnh thì là sinh trưởng mạnh.
Họ tình nguyện chờ đợi vài năm, thậm chí lâu hơn, chỉ để có được một kết luận chính xác, vậy là đủ rồi.
Còn bên này, bí thư Tiểu Chúc đột nhiên đóng bảng biểu lại.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Tống Đàm, cô ta nghiêm túc nói:
“Tôi từng điền biểu mẫu rồi, thậm chí còn khá có kinh nghiệm, nhưng chưa từng điền cái nào mà nó dài đến mấy chục trang thế này…”
Chưa kể bên trong còn phải điền các dữ liệu vào đúng vị trí tương ứng, biểu mẫu thì rối rắm đến mức cô nhìn còn chẳng hiểu nổi, huống gì là điền cái mới.
Cô nàng đành nghiêm túc nhận thua:
“Hay là… trước kia thầy nhờ sinh viên nào làm ạ? Nhờ giúp một tay?”
Giáo sư Tống: …
Trước kia ông cũng có điền mấy đâu, có sinh viên nào đi theo thì nhờ sinh viên đó thôi!
Ông nghĩ đến ba học trò hiện tại, nhàn rỗi nhất có lẽ là…
“Em đang sống cái c.uộc đời gì đây hả thầy ơi…”
Từ phương xa, Yến Nhiên nức nở đẫm lệ, gào khóc với cái điện thoại.
“Cả trạm thí nghiệm chỉ có ba người, một người thì còn có bằng thú y nên xuống huyện khám bệnh cho heo rồi, một người thì bận làm luận văn tiến sĩ, suốt ngày ôm máy tính sống dở c.h.ế.t dở…”
“Cả cái trạm giờ chỉ còn mỗi em, một con ch.ó vàng, ba con gà, mà em còn phải tự nấu cơm nữa…”
Cô vén mái ngố lên:
“Thầy nhìn tóc em bị bén lửa lúc nhóm bếp thì biết… em thật sự không hợp với cái kiểu sống này đâu!”
Giáo sư Tống ngạc nhiên:
“Chỗ đó chẳng phải yên tĩnh, tự do lắm sao? Em muốn trồng gì thì cứ tự bắt tay vào làm. Huống hồ trước kia em vẫn luôn nói muốn có một c.uộc sống điền viên thanh nhàn mà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông nói ra toàn là thật lòng. Ông vừa muốn rèn luyện sinh viên, lại cũng hy vọng học trò có c.uộc sống tốt hơn. Cô bé này trước kia theo ông đi thực địa bị phơi đen nhẻm, nên mới tìm một trạm thí nghiệm điều kiện tốt hơn để cô điều dưỡng cơ thể.
Người ít, không cần tranh kinh phí với cấp trên, mỗi tháng có lương ổn định, bao ăn bao ở… cũng tiện để các em có thời gian suy nghĩ về hướng đi tương lai của mình.
Thao Dang
Quá hoàn hảo còn gì!
Yến Nhiên đau khổ nói:
“Cái mà em tưởng là điền viên nhàn nhã… ít nhất cũng không phải tự nấu cơm chứ…”
Thật đấy, cô biết làm nông rất cực, phơi nắng vác c.uốc cô đã quá quen rồi, nhưng điều đó không bao gồm việc phải tự mình nấu ăn!
Làm về đã mệt rã rời, lại còn phải hì hục nấu nướng mất cả tiếng đồng hồ, mà nấu xong rồi thì… dở đến mức năm miếng cũng nuốt không trôi…
Cô làm việc mới có hai tháng, đã tăng 8 cân rồi! Toàn là do ăn đồ ăn liền quá nhiều. Da có trắng lên một chút, nhưng mụn và mụn đầu đen thì mọc đầy mặt, nhìn trong gương thảm đến không nỡ nhìn…
“Thầy ơi…” cô tội nghiệp nói:
“Bộ dạng thế này mà về ăn Tết, chắc nhà em mặc kệ thế nào cũng không cho học nông nghiệp nữa đâu…”
Giáo sư Tống còn có thể nói gì?
Chỉ có thể thở dài nghĩ:
Bây giờ người toàn tâm toàn ý dấn thân vào nông nghiệp, thật sự không còn nhiều nữa…
Tuy nhiên, ông không phải kiểu không hiểu áp lực của người trẻ hiện nay, vậy nên ông rất quan tâm đến sinh viên. Yến Nhiên theo ông bao lâu nay luôn rất nỗ lực và cầu tiến, chưa từng than thở vất vả, chỉ là thích ăn ngon một chút, mà điều này thì… có sao đâu.
Nghĩ đến đây, ông mỉm cười dịu dàng trấn an:
“Không sao, đừng hoảng. Hồi đó sắp xếp cho tụi em đến trạm nghiên cứu đó, ngay từ đầu đã nói rồi, đó là thực tập có lương, vốn dĩ vẫn đang học, thì cứ tiếp tục học tiếp là được.”
Khắp nơi đều có các anh chị khóa trên, họ đều là những người thực sự cần cù làm việc. Mấy chuyện này không khó xử lý đâu.
Tống Đàm thì tò mò hỏi:
“Vậy chỗ mấy người thực tập, Tết tới có về ăn tiệc mổ heo được không ạ?”
“Có chứ có chứ! Nhất định có!”
Yến Nhiên thề sống thề c.h.ế.t:
“Cô mà gửi ngày là tôi xin nghỉ liền để mua vé, yên tâm đi, dù có phải bò tôi cũng bò về!”
Tống Đàm bật cười:
“Được! Thế còn Tăng Hiểu Đông với Tề Lâm?”
Hai người đó à… Yến Nhiên cố nhịn cười:
“Hai cậu ấy dạo này sống cũng ‘đầy đủ’ lắm!”
Không đầy đủ thì là gì nữa?
Tăng Hiểu Đông giờ là một máy điền form không cảm xúc, mấy anh chị trong viện thương anh ta, cái gì cũng cho thử tay, thiết bị nào cũng cho dùng, dữ liệu nào cũng giao cho làm…
Nghe tên thì oai đấy, phòng thí nghiệm chọn giống phân tử.
Nhưng thực tế thì sao?
Lặp đi lặp lại những thí nghiệm nhàm chán, 100 lần thì 100 lần thất bại, lại còn vô cảm mà ngồi nhập dữ liệu cả ngày…
“Cũng chỉ là một công nhân đau khổ thôi…” Anh ta thở dài.
Người được đánh giá tốt nhất là Tề Lâm, hiện đang làm chân sai vặt trong phòng thí nghiệm vi sinh, cùng mọi người làm đề tài phục hồi lượng nitơ. Đề tài này đã làm mấy năm rồi, kinh phí thì liên tục phải nộp đơn xin.
Vì là phòng thí nghiệm trọng điểm, nên đề tài trong tay mỗi người đều cực kỳ quan trọng, ngay cả việc giành kinh phí thôi cũng đã phải vắt óc suy nghĩ…
Tề Lâm có chăm chỉ chu đáo đến đâu, thì rốt c.uộc vẫn chỉ là một sinh viên, mà lại là một sinh viên xuất thân từ vùng núi nghèo…
Mấy chuyện như vậy chất đống bên cạnh, dù chẳng liên quan trực tiếp gì đến anh ta, nhưng cũng đủ để đè nén đến ngột ngạt rồi.
Nói cho cùng…
Lúc mới chọn ngành nông nghiệp, ai mà ngờ rằng khoa học phát triển lên rồi, học nông nghiệp không phải để đi trồng rau, mà là để suốt ngày ở phòng thí nghiệm rửa ống nghiệm đâu chứ?
Giáo sư Tống thở dài.
Người không chịu được cô đơn, c.uối cùng cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Thôi vậy!
Mỗi người trẻ đều có con đường riêng của mình, ông là thầy giáo, chỉ cần họ sống vui vẻ là được rồi.