Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 960: Muối củ cải, hái quýt.



Mấy cái bảng biểu đau đầu giao cho người rảnh nhất là Yến Nhiên rồi, nhà họ Tống lại quay về với c.uộc sống ung dung thường ngày.

Giờ ngoài đám rau ngoài ruộng ra thì cũng chẳng có gì để bán, trên núi người ăn cơm mỗi ngày chỉ còn đám đi hái rau, còn đầu bếp Tưởng thì dẫn vợ lo sắp xếp tổ ấm nhỏ của mình, mỗi ngày đều vui vẻ, chẳng hề thấy buồn tẻ.

Mà vợ anh ta, Đỗ Mai, giờ cũng trò chuyện rất hợp với người nhà họ Tống, thấy hôm nay trời nắng ấm áp, sáng sớm lại xuống núi giúp ông chú Bảy với thím Liên Hoa rửa củ cải.

Đây là một mẻ củ cải vỏ xanh nhỏ mới nhổ lúc sáng sớm, chị ta với thím Liên Hoa vừa rửa được một chút, không nhịn được đã dùng móng tay gẩy thử lớp vỏ hơi dày bên ngoài rồi “rắc” một tiếng, cắn một miếng.

Vỏ củ cải chỉ cần gẩy chút là có thể bóc ra cả mảng, nhưng điều đó còn phải xem củ cải có biết tự tỏa sáng không nữa. Củ trong tay Đỗ Mai thì bóc khá dễ, nhưng mà… ăn vào hơi cay.

Thế nhưng… cái vị cay là hậu vị, lúc mới ăn thì giòn giòn mát mát, cắn một miếng lại muốn ăn miếng nữa, đúng là không thể ngừng được! Vừa mọng nước vừa giòn tan, trong nắng đông hanh khô này, đúng là tươi mát dễ chịu không gì bằng.

Chỉ là… dạ dày chị ta không tốt, mới ăn được nửa củ đã đưa cho đầu bếp Tưởng.

Tưởng Tiểu Khang nhận lấy như đã quá quen thuộc, “rắc rắc” ăn mấy miếng, rồi nói luôn:

“Thầy Tống, trưa nay trộn ít củ cải sợi ăn nhé?”

“Được chứ!” Ông chú Bảy phẩy tay:

“Để cho Kiều Kiều thái đi, dạo này thằng bé không luyện tay, sợ là tay sắp cứng luôn rồi.”

“Kiều Kiều cắt á?” Đỗ Mai sửng sốt:

“Cắt củ cải nguy hiểm lắm! Sao lại để trẻ con làm được?”

Đầu bếp Tưởng ngớ ra:

“Ở nhà em cũng để con gái mình cắt khoai tây mà?”

Thao Dang

“Không giống nhau!” Đỗ Mai nói:

“Con gái anh thì gan to bằng trời, cắt khoai có làm khó được nó đâu? Nhưng nhiều người ăn thế này, Kiều Kiều cắt mệt lắm đấy!”

Gần đây trên núi không có ai, nên bữa trưa mọi người thường ngồi ăn cùng nhau, không thể để mỗi hai vợ chồng đầu bếp Tưởng ăn uống cô quạnh.

Kiều Kiều nghe thấy mình có việc để làm thì cực kỳ tự tin:

“Cô Đỗ, cháu không sao đâu! Cháu cắt rất chậm! Ông chú Bảy dạy cháu rồi, lúc cắt thì để khớp tay dựa vào lưng dao, mỗi lần cắt thì rút tay một chút… Cô cứ yên tâm nhé!”

Cậu nói rất ra dáng, khiến người ta nghe cũng thấy an tâm, nên Đỗ Mai cũng không nói gì nữa.

Kiều Kiều lại ghé đến, nhìn đống củ cải đầy chậu mà ngập ngừng:

“Phải cắt hết chỗ này thành sợi ạ? Vậy chắc trưa cháu cắt không xong đâu.”

“Không cần.” Ông chú Bảy tiện tay bê cái chậu nhỏ bên cạnh đưa cho cậu:

“Cháu cắt đám củ cải to trong chậu này là được, còn đám nhỏ bên kia thì tụi chú định muối nguyên củ.”

Loại củ cải vỏ xanh trắng này dù to nhỏ đều có thể muối nguyên củ, chỉ là củ to dễ bị muối không thấm đều, nên sáng sớm nay họ đã nhổ một mẻ có kích cỡ tương đương.

Chờ buổi sáng rửa sạch, để ráo nước, đến chiều là có thể đem đi muối được.

Nước giếng kéo lên cũng chỉ ấm ấm, không đến mức lạnh buốt, mọi người đeo găng tay, vừa vò vừa rửa, thu được cả một chậu bùn to.

Công việc này lại rất c.uốn, đến cả bà Đường, người trước nay chỉ nói không làm, cũng không nhịn được, tìm một đôi găng tay rồi cùng ngồi xuống làm.

Tất nhiên, việc bà làm không phải rửa củ cải, mà là bẻ lá khỏi củ cải.

Cái tiếng “rắc” khi bẻ nghe giòn tan, đã tai mà còn… chữa lành tâm hồn!

Đến khi củ cải rửa sạch xong, khâu chuẩn bị cũng xem như hoàn tất.

Mấy cái chum sành muối dưa lớn đã chuẩn bị sẵn, lý do còn chưa muối là bởi ớt trong nhà kính vẫn chưa chín.

Giờ c.uối cùng cũng có một ít chín rồi, tuy chưa nhiều, nhưng đủ để tạo vị.

Nghĩ vậy, Ông chú Bảy lại gọi to:

“Đàm Đàm à, con tranh thủ lúc nào xuống thị trấn mua mấy chục cân ớt nhé? To nhỏ gì cũng được, vỏ mỏng thịt dày càng tốt, để lúc muối cho ngon.”

Ớt nhỏ thì ăn vị cay, ớt to thì cả quả muối xong có thể cầm ăn, tuyệt lắm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Được ạ!” Tống Đàm móc điện thoại ra:

“Con gọi trước cho người ta để mai giữ lại mấy mẻ ngon.”

Mà phần lá củ cải đã bẻ ra cũng không thể lãng phí. Tuy đã dài, cao và hơi già rồi, nhưng chỉ cần lọc bỏ những lá già, lá hỏng, phần còn lại rửa sạch, để ráo rồi muối chung với củ cải, hương vị vẫn ngon vô cùng!

Người đông, làm mấy việc này cũng chẳng thấy nhàm chán, vừa làm vừa tán gẫu, chẳng mấy chốc đã xong xuôi.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gọi:

“Ngô Lan! Ngô Lan!” là Lý Lan Hoa đang gọi bà ấy:

“Nghe nói nhà chị nhận khoán đất đồi đá à? Thế có thấy mấy cây quýt bên đó không? Ăn trưa xong có rảnh không? Mình đi hái quýt nhé!”

“Hả?” Ngô Lan ngẩn ra:

“Trên đồi đá còn có cây quýt nữa cơ à?”

“Có chứ!” Lý Lan Hoa rất chắc chắn:

“Dân làng chỗ đó thích trồng quýt lắm, bình thường mấy xe ba bánh bán rong đó, toàn bán quýt ở đấy, 2 đồng 1 cân thôi.”

“Có chua không đấy?” Ngô Lan cẩn trọng hỏi, vì ở làng Vân Kiều gần như không ai trồng cây quýt.

“Không chua!” Lý Lan Hoa quả quyết:

“Quýt địa phương mình thì vỏ hơi dày, nhưng vị lại đậm, chỉ hơi chua chút thôi, chắc chắn chị ăn được… Chị đi không? Đi thì ăn trưa xong tôi gọi.”

Ngô Lan quay đầu lại, thấy thím Liên Hoa, bà Đường, Đỗ Mai, ai nấy mắt đều sáng rực rỡ!

Rõ ràng chuyện tự tay đi hái quýt khiến ai cũng thấy thú vị.

Bà dứt khoát đồng ý:

“Đi chứ! 12:30 ăn xong, lúc đó mình cùng đi!”

“Được luôn!” Lý Lan Hoa kiếm được bạn đồng hành thì hí hửng hẳn:

“Chị nhớ mang thêm vài cái túi to nhé, 1 tệ 1 cân, nhà em tính hái chừng ba bốn chục cân đó!”

“Ba bốn chục cân?!” Ngô Lan kinh ngạc:

“Chị hái nhiều vậy ăn hết nổi không?” sợ để lâu sẽ hỏng mất.

Nhưng Lý Lan Hoa lại rất tự tin:

“Sao lại không! Quýt mình để được lâu, hái về cất đến Tết cũng chẳng sao, với lại, chỉ có 1 tệ 1 cân, đến Tết mấy quả quýt đường kia bán 6, 7 tệ đấy!”

Cũng đúng thật!

Chỉ có 1 tệ 1 cân, không mua thì đúng là thấy tiếc, Ngô Lan cũng gật đầu đồng tình:

“Nhà mình đông người, đến lúc đó mình cũng hái thêm ít để dành.”

Tống Đàm thì ngồi một bên nghe mà thấy vui.

Năm sau cô cũng định trồng cây quýt trên núi, nhưng rõ ràng sẽ không cùng thị trường với chỗ đồi đá kia, vậy nên chỉ thắc mắc:

“Chỉ bán có 1 tệ 1 cân, vậy có lời không nhỉ?”

“Chậc!” Lý Lan Hoa đáp liền:

“Cũng đâu phải trồng kiểu vườn cây chuyên nghiệp gì đâu, chỉ là đất trước cửa để trống cũng phí, bỏ chút tiền mua mấy cây quýt giống về trồng, mấy năm sau thu được, là có tiền rồi!”

Rồi lại kể cụ thể:

“Nhà đó chỉ có một bà cụ ở, hái quýt xong bà ấybcũng không đi bán nổi, nên để cho ai cần thì tự đến hái, rẻ hơn đi mua từ xe ba bánh 1 tệ.”

Tống Đàm nghe vậy, thầm suy nghĩ.

Ông chú Bảy thì đã có chủ ý:

“Hái nhiều tí, về làm ít quýt ngâm đường phèn cho Kiều Kiều ăn! Hồi thu Kiều Kiều bảo muốn ăn sơn tra, mà quên mất nên không mua.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com