Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 964: Trà nghệ. (2)



“Phụt!” Tống Đàm cũng không nhịn được mà phá lên cười, rồi giơ tay xoa đầu Kiều Kiều đang ngơ ngác, tóc mềm mượt, sờ thích quá đi!

“Ngoan nào!” Cô vui vẻ nói:

“Sau này cứ trả lời kiểu đó nhé, nghe lời thầy Tần của em! Thầy em là người có bản lĩnh đó!”

Tần Quân chỉ còn biết thở dài bất lực:

“Các người còn cười được nữa à… Kiều Kiều giờ có hơn 7 vạn tệ trong tài khoản rồi đó, mấy người không biết lo cho thằng bé chút nào sao?”

Trong đó có hơn 3 vạn tệ là tiền thưởng mà mọi người từng ồ ạt gửi lúc bàn đến tiệc mổ heo, sau đó Kiều Kiều rút ra, còn bình thường, khó mà gom được khoản lớn như vậy.

Với tình hình hiện tại, 7 vạn tệ tiền tiết kiệm cũng đủ để vượt mặt 50% số người đang đi làm thuê rồi đấy.

Tống Đàm thì chẳng mấy bận tâm, khoát tay nói:

“Anh nhìn cái mặt thằng bé kìa, kiểu nước đổ đầu vịt đó, trông giống người sẽ đem tiền cho người khác sao?”

Kiều Kiều lại lắc đầu đầy nghiêm túc:

“Chị em nói rồi, tiền của em ngoài mua đồ ở Taotao Bao với tiệm tạp hóa, thì không được tiêu linh tinh ở đâu hết.”

Tống Kiều đây ngoan ngoãn lắm! Đã nói không tiêu là tuyệt đối không tiêu!

Số tiền này ngoài việc để mua đồ ăn cho chó cưng, còn phải dành để năm sau dẫn cha mẹ và chị gái đi du lịch nữa!

Nhà đông người, phải tiết kiệm nhiều thêm mới đủ!

Mọi người chen vào nhìn kỹ đoạn tin nhắn, rồi lại một lần nữa lặng đi.

Bởi vì bên kia rõ ràng là đã “vỡ trận” rồi, lần này đến tận ngày hôm sau mới nhắn tiếp:

[Tiểu Vi: Anh à, anh hài hước thật đấy. Hôm qua xin lỗi nhé, em uống say quá!]

[Tiểu Vi: Nhưng em thật sự buồn lắm. Em chỉ muốn tìm một người đàn ông tốt, để trả thù Trương Vĩ một trận đau đớn.]

[Kiều Kiều: Ủa? Không phải là Trần Vĩ sao?]

Màn hình quá nhỏ, người hóng thì lại quá đông, là Trương Yến Bình vừa ráng nhịn cười vừa đọc từng chữ một ra tiếng.

Ông chú Bảy đang định nhóm lò nhỏ, chuẩn bị rang thử ít hạt bí đỏ, mà giờ nghe tới đây, cái nồi suýt nữa lật úp luôn!

Nhưng so với ông chú Bảy, người “sụp đổ” hơn rõ ràng là bên kia:

[Tiểu Vi: Xin lỗi, hôm qua em say quá, gõ nhầm… Anh à, em làm phiền anh rồi phải không? Nếu anh không nghiêm túc lắng nghe thì đã chẳng nhớ rõ cả họ tên như vậy…]

[Tiểu Vi: Em cảm động lắm. Từ trước đến giờ chưa có người đàn ông nào đối xử với em tốt như vậy.]

[Kiều Kiều: Hả? Thật á? Vậy chắc chị tội nghiệp lắm rồi nhỉ? Cha chị cũng không đối tốt với chị sao?]

[Tiểu Vi: Anh à, em khổ lắm… Nếu có thể, em muốn gặp anh một lần!]

[Nhưng bên em có người giám sát, điện thoại này cũng không phải của em, em không thể mua vé rời khỏi nơi này được…]

[Tiểu Vi: Anh! Nếu có thể, làm ơn mua giúp em một tấm vé máy bay nhé! Cho em đến thành phố của anh! Em thật sự không chịu nổi nữa rồi…]

“Ọe…”

Cả đám người cùng lúc ngửa đầu ra sau, mặt nhăn nhó!

“Cái gì thế này? Cô ta định làm gì? Thích Kiều Kiều thật à?” Ngô Lan không hiểu nổi:

“Kiều Kiều còn bé tí, sao mà bám riết vậy được?!”

Bà Đường thì đã nhìn thấu, nhưng với trí thông minh của bà, bà vẫn thắc mắc:

“Đây rõ ràng là lừa tiền vé máy bay còn gì? Mà chiêu trò gì mà ngô nghê vậy trời? Không lẽ… còn có người thật sự bị lừa kiểu này sao?”

Trương Yến Bình không nhịn nổi nữa, gật đầu lia lịa:

“Bị lừa nhiều lắm đó ạ! Loại kịch bản này chính là một cách lọc người, ai trò chuyện được thì mới là khách hàng tiềm năng!”

Cả nhóm choáng váng!

“Ủa… giờ người trẻ dễ bị lừa vậy luôn á?” Đỗ Mai sững sờ không tin nổi.

Trương Yến Bình vội vàng xua tay:

“Đừng đừng, cái nồi này tụi em không gánh đâu! Trong các chiến dịch tuyên truyền chống lừa đảo á, người hay bị lừa nhất là mấy ông chú trung niên đó!”

Vì sao ư?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bởi vì người trẻ bây giờ, ai cũng tự nhận thức rất rõ, có thể buông bỏ thì buông bỏ, không yêu đương thì thôi, sống theo phong cách vô dục vô cầu.

Còn người trung niên, đặc biệt là mấy ông đàn ông trung niên, lại thường tự cho mình là hấp dẫn lắm, cứ tưởng mình được nhiều người mê lắm…

Dăm ba câu dỗ dành gái trẻ vừa ly hôn, tự tin bằng "nét đàn ông từng trải" mà chinh phục "trái tim mỹ nhân"…

Thật sự khó mà đánh giá nổi.

Mà càng là chiêu trò vụng về, lại càng lọc được đối tượng tốt hơn.

Người không tin thì vốn dĩ không nằm trong mục tiêu của bọn lừa đảo.

Tất cả các loại lừa đảo viễn thông thịnh hành hiện nay, chung quy lại, mấu chốt cũng chỉ có vậy thôi.

Tần Quân thì cố nhịn cười:

“Yên tâm đi, Kiều Kiều chắc chắn không bị lừa đâu.”

Thật đúng là vậy!

Trương Yến Bình kéo đoạn tin nhắn xuống dưới, chỉ thấy sau đoạn xin tiền vé máy bay, ba tiếng sau Kiều Kiều mới trả lời:

[Xin lỗi nha, nãy tôi đi cho heo ăn rồi, giờ mới xem được.]

[Ủa? Chị thật sự muốn gặp tôi à? Vậy chị gọi video call đi, tôi sẽ nghe máy.]

[Ủa? Có người theo dõi chị, rình lén chị, còn lấy điện thoại của chị nữa hả? Nên chị mới mượn máy người khác dùng đúng không? Chị đừng sợ, chị gửi thông tin cho tôi, tôi báo công an giúp chị liền!]

Trong đoạn chat, Kiều Kiều vẫn là Kiều Kiều thường ngày, nhiệt tình, lạc quan, tràn đầy năng lượng:

[Chị yên tâm! Dù em ở đây gọi 110, em tin chắc 110 bên chị cũng sẽ hành động liền luôn!]

Đến đây thì mọi người mới thật sự thở phào.

Trương Yến Bình cũng nhẹ nhõm cười:

“Kiều Kiều giỏi lắm đó, ý thức phòng chống lừa đảo rất vững vàng!”

Nói xong còn cười tít mắt:

Thao Dang

“Quả nhiên! Chân thành chính là đòn chí mạng!”

Kiều Kiều đắc ý nói:

“Em lúc nào cũng chân thành như vậy đó! Nhưng mà em thấy chị kia cũng đáng thương… nên em đã báo công an rồi.”

“Á?” Cả đám đồng thanh ngẩn người:

“Em chẳng có thông tin gì cả, báo công an kiểu gì? Lấy tin nhắn screenshot đưa cho họ hả?”

Không đúng nha, mọi người suốt ngày ở cùng nhau, Kiều Kiều báo công an khi nào chứ? Đâu có thấy thằng bé ra thành phố?

Kiều Kiều thở dài kể lại:

“Chị ấy nhờ em mua vé máy bay, sau đó gửi căn cước công dân cho em, rồi em mới báo công an.”

Nói đến đây, sắc mặt Tần Quân đen như mực:

“Thằng bé báo công an xong rồi mới kể tôi nghe đấy!”

Nhưng Ngô Lan với mọi người vẫn bán tín bán nghi:

“Nhưng mà… chị kia có thật là lừa đảo không ạ? Có khi nào là hiểu nhầm không? Người ta gửi cả căn cước cho rồi còn gì!”

Tần Quân lắc đầu, mở một loạt video tuyên truyền chống lừa đảo:

“Loại này thường là nhóm lừa đảo có tổ chức, căn cước là thật, nhưng người thì chẳng ở trong nước đâu.”

“Nếu có người nhẹ dạ, thấy tội nghiệp rồi bỏ tiền mua vé, thì chẳng khác gì xác nhận luôn rằng có tiềm lực kinh tế. Lần tiếp theo sẽ bị dắt vào những cái bẫy tiền lớn hơn.”

“Hơn nữa, mấy nhóm này chỉ cần có người cầm căn cước ra sân bay hủy vé, nếu không thanh toán qua thẻ tín dụng thì tiền sẽ không hoàn lại vào tài khoản ban đầu.”

Xẹt!

Cả đám rùng mình ớn lạnh!

“Giờ… mấy trò này nhiều dữ vậy luôn hả?!”

Mọi người ai nấy đều hết hồn kh.i.ế.p vía.

“Vậy… vậy sau đó… công an nói sao?” Cả đám chuyển ánh mắt mong chờ về phía hai thầy trò Kiều Kiều và Tần Quân…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com