Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 963: Trà nghệ. (1)



Sự tự tin và kỳ vọng của bà Đường thì Ngô Lan hoàn toàn không dám đồng tình. Trong lòng bà, Kiều Kiều vẫn luôn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành.

Đẹp trai hay không thì... con trai mình tuy có trắng trẻo dễ thương thật, nhưng nếu bảo nó ngồi nghiêm chỉnh pha trà như trong phim truyền hình...

Í ẹ, thật sự tưởng tượng không nổi.

Thôi kệ, dù sao quýt cũng để được lâu, bà Đường muốn hái bao nhiêu cứ để bà hái, dù gì cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhà lại đông người, không sợ ăn không hết.

Nghĩ thông suốt rồi, tay Ngô Lan hái quýt lại càng nhanh hơn.

Quýt này đã chín từ lâu, màu vàng óng, trái to đều tăm tắp, cũng chẳng cần chọn lựa gì, chỉ cần vặn, giật, nhấc một cái là xong.

Chẳng mấy chốc, mọi người ai nấy đều xách giỏ đầy ắp. Mang sang đó cân rồi đóng túi... Ngô Lan lúc nhận ra thì mấy người kia đã trả tiền xong cả rồi.

Mà tính tổng lại, số quýt hái được cũng gần 200 cân!

Ngô Lan: Nhà đông người thì đông thật đấy, nhưng 200 cân thì hơi quá áp lực rồi đấy?

Cả vườn quýt bên nhà bà cụ có tí tẹo vậy thôi, 200 cân là gần như hái sạch rồi còn gì!

...

Lúc mọi người lái xe ba bánh quay về, ông chú Bảy nhìn những túi quýt chất đống đầy xe, không nhịn được mà thốt lên:

“Gì vậy, quýt ngon hơn cả củ cải nhà mình chắc?”

Thì đúng là không đến mức ấy.

Nhưng dù củ cải có ngon thế nào thì cũng vẫn là củ cải thôi!

Bà Đường giữ vẻ đoan trang nói:

“Chỉ là đổi vị một chút mà…”

Rồi vội vàng vẫy tay gọi Kiều Kiều:

“Kiều Kiều, lại đây, con có muốn học trà nghệ không?”

Kiều Kiều mơ màng suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên hiểu ra:

“Con biết rồi! Thầy Tần có từng dạy con, nếu có một cô gái bảo là ông của cô ấy cực khổ trồng trà, muốn bán trà giá rẻ cho con, con nhất định phải từ chối, còn phải nói lại với cô ấy!”

“Thầy ấy nói, kiểu người như vậy toàn là có ‘chiêu trò’, trà ngôn trà ngữ trà nghệ, thậm chí người nói chưa chắc đã là con gái thật đâu!”

Mọi người: …

Thầy Tần à, không ngờ thầy lại có tâm như vậy đó!

Giáo dục phòng chống lừa đảo mà dạy tới trình này luôn! Nhưng cái hướng đi này... có phải hơi sai hướng rồi không?

Chủ đề phòng chống lừa đảo thì nhiều vô kể, sao lại nhắm thẳng vào trà nghệ thế này cơ chứ?!

Tần Quân c.uống quýt xua tay:

“Không phải đâu! Không có mà! Tôi chỉ lấy ví dụ thôi, Kiều Kiều đừng nhầm lẫn gán cho người ta chứ!”

Bà Đường cũng cười:

“Dạy vậy là đúng đấy! Giờ thằng bé trong tay có chút tiền, lại chẳng có cảnh giác với người ngoài, mấy cái kiểu lừa đảo thế này phải dạy thêm mới được.”

Nói đến đây, Tần Quân lại trông càng rầu rĩ hơn.

“Tôi cũng không phải tự nhiên mà dạy thằng bé mấy chuyện phòng chống lừa đảo đâu…”

Anh ta nhìn về phía Kiều Kiều:

“Kiều Kiều, em có sẵn lòng cho mọi người xem đoạn trò chuyện với bạn mới trong điện thoại không?”

Kiều Kiều chẳng hề có gì muốn giấu, lập tức gật đầu:

“Được ạ!”

Bà Đường hai mắt sáng rực:

“Đợi chút đã, để ta pha bình trà! Trưa ăn nhiều quá, giờ uống tí Phổ Nhĩ giải mỡ nha? Ta có bình trà từ năm 1993 đó!”

Ngô Lan cũng rửa tay:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tôi đi lấy ít khoai lang sấy!”

Đỗ Mai và thím Liên Hoa nhìn quanh ngơ ngác, c.uối cùng nhất trí:

“Vậy đợi một chút, bọn tôi ra chỗ nấu cám heo đào khoai ra trước đã!”

Còn bà thím Bảy, người xưa nay vẫn lặng lẽ ít nói, chẳng mấy ai để ý, cũng âm thầm kéo ghế ngồi vào, chỉ quay sang ông chú Bảy thở dài:

“Còn cái bao hạt bí đỏ ông phơi từ đầu thu đâu rồi? Cả bao to đấy, rảnh thì đem ra rang ăn đi chứ để làm gì nữa!”

Ông chú Bảy “ái da” một tiếng:

“Làm sao mà lại quên cái đó chứ? Mấy người chờ chút, để tôi xem xong tin nhắn rồi đem hạt ra rang!”

Giờ thì... mọi sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu chuyện tám nữa thôi!



Chiếc điện thoại mới của Kiều Kiều chạy mượt mà vô cùng, giờ mở giao diện cũng nhanh hơn hẳn. Tần Quân vừa cố nín cười vừa nói:

“Tôi cũng mới phát hiện sáng nay thôi. Thằng bé này… giấu chuyện cũng giỏi lắm đấy.”

Cả đám người đều rướn cổ, dán mắt nhìn chằm chằm vào màn hình bé tí của Kiều Kiều, chỉ có cậu là hơi ấm ức:

“Cô ấy là kẻ lừa đảo thật sao ạ? Sao cô ấy lại ngốc vậy chứ? Thầy Tần nói mỗi người có sở trường riêng, cô ấy đã lừa không được tiền, chắc là không có tài gì rồi, sao không đi làm việc khác?”

Mọi người nhìn vào đoạn chat, bỗng nhiên im bặt.

[Tiểu Vi: Trần Vĩ! Anh đừng tưởng tôi không biết cái nick phụ này là để anh bao tình nhân! Tôi xinh đẹp dáng chuẩn, ngày xưa không phải vì anh quỳ xuống cầu xin, tôi đã chẳng cưới loại người như anh vậy!]

[Kiều Kiều: Không phải đâu, chị tìm nhầm người rồi.]

[Kiều Kiều: Thầy Tần nói, quỳ gối không có ý nghĩa gì, không thể bù đắp cũng không thể cứu vãn, càng không phải là lời cam kết. Trong xã hội hiện đại, nó giống như một loại thao túng cảm xúc. Muốn nhìn thấu bản chất sự việc, thì phải vứt bỏ những hành động vô nghĩa trước đã... Còn mấy trăm chữ nữa cơ, thầy Tần bảo tôi phải học thuộc. Chờ tôi học thuộc xong sẽ kể hết cho chị nghe.]

Bà Đường đọc từng chữ, rồi quay sang nhìn Tần Quân:

“Chàng trai trẻ… sao mắt nhìn đời lại thấu như vậy được?”

Tần Quân tuyệt vọng:

Làm thầy giáo chẳng lẽ nói vài câu nghe có vẻ triết lý một chút cũng không được à? Sao lại thành thế này…

Nhưng Kiều Kiều thì vẫn tròn mắt nhìn anh với vẻ đầy tin tưởng, khiến anh phải cứng mặt nói:

“Xem tiếp đi, chiêu trò còn ở sau kia kìa.”

[Tiểu Vi: Anh… không phải là Trần Vĩ sao? Xin lỗi, làm phiền anh rồi… Em có phải là kiểu đàn bà nhiều chuyện đáng thương không?]

[Kiều Kiều: Cũng tạm được ạ!]

Thao Dang

[Tiểu Vi: Em thật sự không chịu nổi nữa, chỉ muốn tìm ai đó để trút bầu tâm sự. Em mới 20 tuổi, xinh đẹp, dáng chuẩn. Tại sao anh ta lại đi tìm người khác?]

[Kiều Kiều: Hả? Mới 20 mà kết hôn rồi á? Chú cảnh sát không bắt chị à?]

[Tiểu Vi: Chúng tôi không đăng ký kết hôn, em là người tự do. Nhà, xe, túi xách, trang sức, tiền bạc đều là của em... Bao năm qua, em vẫn luôn sống tự trọng. Giờ em muốn thoát khỏi mọi ràng buộc đó! Em muốn trả thù anh ta!]

[Tiểu Vi: Xin lỗi, em mất kiểm soát rồi. Anh có thấy em tệ lắm không? Nhưng em thật sự rất đau khổ… Xin lỗi, em uống nhiều quá rồi!]

[Gửi ảnh: Áo len bó cổ thấp, váy ngắn ôm sát, phía trước là một dãy chai rượu trống trơn.]

“Xì!” Ngô Lan lập tức nổi giận:

“Ăn mặc kiểu gì đấy hả? Gửi cái ảnh này cho Kiều Kiều làm cái quái gì? Ý gì đây hả?”

Nhưng Đỗ Mai thì nhìn thấy tin nhắn hồi âm của Kiều Kiều, phì cười thành tiếng.

[Kiều Kiều: A! Chị mặc ít quá nha! Nhà chị cũng có lò sưởi hả? Có to bằng nhà tôi không? Ở làng tôi chỉ nhà tôi có loại đó thôi đó nha!]

Tin nhắn này vừa gửi đi, đối phương mười phút sau mới phản hồi lại:

[Tiểu Vi: Anh à, anh nói chuyện hài hước quá… Em không thể tưởng tượng anh ngoài đời sẽ c.uốn hút đến mức nào. Nhưng người như anh, chắc chắn sẽ có nhiều người quan tâm, lắng nghe và ở bên cạnh lắm nhỉ?]

[Tiểu Vi: Còn em… dù ai cũng khen em xinh đẹp, em còn bỏ tiền mua nhà mua xe cho anh ta, mà c.uối cùng…]

[Tiểu Vi: Anh à, sao anh không trả lời nữa? Em biết, mấy người đàn ông tốt như anh, chắc chắn khinh thường loại người như em …]

[Kiều Kiều: À, xin lỗi nha, tôi chưa xem. Nãy tôi bận cắt cải. Trưa nay mẹ bảo nấu đậu hũ hầm đó.]

[Kiều Kiều: À mà, tôi xem rồi nè. Tôi là em trai ạ!]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com