Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 990: Lạnh lùng tàn nhẫn.



Khu vực thử thách tàn khốc – Streamer Kiều Kiều với dáng vẻ lạnh lùng vô tình, hoàn toàn phớt lờ nỗi đau khổ của người xem, dứt khoát dắt mọi người đến thẳng khu nhà kính.

“Các bạn nhỏ ơi, nhìn nhà kính nhà mình này, có phải to lắm không hả?”

Những fan đang bị tổn thương sâu sắc thì có thể làm được gì?

Đành phải tiếp tục… nịnh nọt trong đau khổ:

[Phải phải phải, được được được, to to to…]

[Phải phải phải, được được được, không bán dưa hấu, to lắm…]

Thao Dang

[Phải phải phải, được được được, không bán dâu tây…]

[Haha, đừng spam nữa, streamer đọc không kịp đâu, nhưng mà đúng là cái nhà kính không nhỏ thật.]

[Nhìn tỉ lệ với góc quay điện thoại, áng chừng cái nhà kính này cũng phải hơn hai mẫu đất đấy chứ chẳng ít!]

[Hú hú hú, làm nông thôi mà cũng gặp cao thủ toán học, quả nhiên học tốt toán lý hóa, đi đâu cũng gặp dân mình!]

[Ơ… mà chỉ có mỗi một cái nhà kính này thôi à?]

Đúng lúc ấy, Kiều Kiều đã bước vào bên trong, hít sâu một hơi, khuôn mặt lộ ra vẻ đầy thỏa mãn:

“Các bạn nhỏ, có ngửi thấy không? Mùi dâu tây thơm quá đi mất!”



Phòng livestream lập tức rơi vào trạng thái im lặng.

Không ai muốn lên tiếng nữa.

Chỉ có vài người còn gắng gượng chống đỡ cho cái gọi là "danh dự c.uối cùng":

[Rồi có một ngày, tôi nhất định phải mua được cái điện thoại có thể ngửi được mùi qua mạng!]

Trương Yến Bình theo sau, vừa rôm rốp cắn củ cải, vừa liếc mắt nhìn đám bình luận. Anh ta thầm nghĩ, quyết định khi nãy của mình quá đúng đắn!

Kiều Kiều ngày nào cũng hành hạ fan thế này mà người ta vẫn bám riết không buông, không đòi giá ký hợp đồng cao thì còn chờ gì nữa chứ?!

Mà Kiều Kiều vẫn còn đang hớn hở quay cận cảnh:

“Nhìn xem, đây là giàn dưa chuột nha! Ồ, có quả to ghê này! Tối nay, tôi muốn ăn salad dưa chuột!”

“Đây là ớt này, mùa hè này các bạn nhỏ nhìn nhiều rồi đúng không? Nhưng mà hôm nay mình cùng ôn lại, xem cái hoa của nó này, màu trắng trắng, nhỏ xinh lắm đúng không?”

“Còn đây, đây là cà chua bi! Nhìn nó đỏ chót thế này, ăn thì chua chua ngọt ngọt, cắn một miếng đầy nước, cực kỳ ngon luôn á!”

“Còn đây nữa, cà chua to này! Đỏ au rồi, bên trong toàn nước, cắn vào thì mềm mềm, thịt quả thơm lừng… Vỏ thì mỏng dính, các bạn nhỏ ơi, tôi ấn thử cho xem nhé!”

“Nhìn này, chín mọng rồi! Ấn xuống thấy mềm mềm nè, không để được lâu đâu, tôi phải hái ăn thôi!”

Phòng livestream lập tức bùng nổ tiếng gào khóc thảm thiết hơn cả oan hồn đòi mạng.

[Tôi đã làm gì sai mà lại tự tra tấn mình như vậy chứ?! Đói gần c.h.ế.t còn xem cái này!]

[Nếu tôi có tội, ít nhất cho tôi đặt đồ ăn online! Đằng này đơn bị delay, chỉ biết ôm bụng đói xem livestream thôi!!]

[Aaaaa, cà chua giống cũ, chua chua ngọt ngọt, thịt quả mềm mịn!]

[Nước mắt và nước miếng tuôn trào, bao nhiêu năm rồi chưa được ăn quả cà chua có ruột mềm thế này! Giờ toàn loại giòn giòn, để cả tháng không thối cơ mà!]

[Hết cách rồi, giống cà chua giòn vỏ dày thì dễ vận chuyển, để lâu, mới hợp với thị trường…]

[Tôi có thể ăn một bát to đùng cà chua bi luôn ấy, tại sao không bán, huhu đập đất khóc lớn!]

[Dưa chuột… Mùa đông mà có dưa chuột tươi mọng như thế, nhà streamer nuôi tiên à…]

[Khoan khoan! Chỉ có tôi để ý không? Tất cả những thứ này đều trồng chung trong MỘT cái nhà kính sao?!]

[Streamer quá đáng vừa thôi! Xây thêm vài cái nhà kính có mất miếng thịt nào đâu? Toàn đồ ngon mà trồng tí xíu là sao?!]

[Trước khi vào thì thấy: “Ôi chao, nhà kính này cũng rộng phết.” Vào rồi thì: “Streamer đúng là… độc ác! Bắt chúng nó chen chúc vào cùng một chỗ!”]

Nói công bằng, nhà kính trồng không hề chật chội, bố trí cao thấp hài hòa, thông gió mát mẻ. Nhưng fan online thì đâu chấp nhận được lý lẽ đó!

Giá mà một loại rau chiếm trọn một nhà kính, họ còn có thể mơ mộng lượm được hàng sót, giành giật được một chút.

Đằng này… một nhà kính ôm trọn cả mùa xuân mộng mơ, giấc mộng cũng… vỡ vụn tan tành!

Ai mà chịu nổi cảnh này chứ! Huhuhuuu…

Đặc biệt là… streamer Kiều Kiều mặt mày hớn hở, vừa ăn vừa để nước cà chua và từng hạt, ruột lóng lánh dính đầy cả lên má!

Đáng giận! Nhìn mà đói càng thêm đói!

Quả cà chua nhanh chóng bị Kiều Kiều ăn sạch chỉ trong vài miếng. Cậu nhóc còn l.i.ế.m liếm khóe môi, chẳng hề hay biết mặt mình vẫn dính đầy chiến tích, lập tức hí hửng đi tới trước luống dâu tây:

“Nhìn xem các bạn nhỏ! Đây chính là dâu tây nhà mình nè!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Có phải thơm lắm không? Mùi nó vừa giống dâu tây lại vừa giống đào vàng nữa, tôi thấy siêu siêu thơm mà ăn cũng siêu siêu ngon luôn á!”

[Hu hu hu… điện thoại tôi hỏng rồi, ngửi không được…]

[Dâu trắng! Dâu trắng! Dâu trắng!!! Hô to trăm lần: dâu trắng dễ vận chuyển nhất mà!]

[Tôi thấy có cả quả đỏ kìa! Đỏ đậm luôn! Aaaaa thèm quá, phải đi đặt dâu tây ngay mới được!]

[Ở chỗ tôi dâu tây chỉ có 6.98 tệ một cân, streamer, tôi trả cậu 68 tệ một cân, cậu có bán không?!]

[Quả dâu trắng này to thật đấy, cảm giác quả to nhất phải nặng tới 50 gram rồi!]

[Theo kinh nghiệm mà nói, dâu to thường không ngon, dễ bị rỗng ruột lắm.]

[Chuẩn rồi, dâu to dễ bị rỗng, dâu trồng ở vùng núi cao mới ngon, streamer trồng thử đi!]

[Cái “kinh nghiệm” này của cậu với streamer chắc không cùng đẳng cấp đâu ha…]

[Dâu trồng vùng núi cao thì xấu lắm, quả nhỏ mà không đỏ tươi, bán khó lắm!]

[Streamer mà còn cần phải lo chuyện bán được hay không sao?]

Dâu tây cũng đã chín kha khá rồi, nên mọi người ở đây muốn ăn lúc nào cũng được. Kiều Kiều cũng không hái ngay, dù gì cũng không mang theo dụng cụ hái, mà vừa mới ăn cà chua xong, Trương Yến Bình thì đang no bụng vì củ cải, nên… tạm hài lòng rồi.

Chỉ có đám fan trong livestream là càng nhìn càng muốn khóc lớn.

[Streamer, cậu thay đổi rồi! Trước đây còn ăn trước mặt tụi này, giờ thì không thèm nữa!]

[Tôi đúng là có bệnh, cậu ăn trước mặt thì đau khổ, cậu không ăn cũng thấy đau khổ…]

[Thôi mà streamer, ăn một miếng đi, coi như cho tụi tôi “ăn ké qua màn hình” vậy!]

[Rốt c.uộc cậu lấy đâu ra nghị lực sắt thép thế hả? Nhìn thấy dâu tây mà nhịn được!]

Kiều Kiều nhìn đồng hồ, mắt sáng rỡ:

“Anh Yến Bình, hôm nay mình livestream được một tiếng rưỡi rồi nha!”

Phòng livestream:

[…]

[…]



Cùng lúc đó, tại thủ đô, Lục Xuyên cũng vừa nhận được tin nhắn của Tống Đàm:

[Ngày 3 tháng 1 anh có rảnh không? Tôi mang cho anh hai thùng dâu tây.]

Lục Xuyên nhìn chằm chằm tin nhắn, lòng rối như tơ vò.

Nói không muốn thì là nói dối, dâu tây đấy! Nhưng nếu nói muốn… chẳng phải cô ấy sắp đến thủ đô rồi sao? Vậy liệu có phải sẽ gặp mặt?

Anh còn đang do dự chưa biết trả lời thế nào, thì bên kia đã gửi thêm tin:

[Vốn còn định mang cho anh mấy bao phân bò, phân dê nữa cơ, mà thấy bất tiện nên thôi, để lần sau anh đến ăn tiệc sát trư thái rồi tự mang về nhé!]

Lục Xuyên suýt thì đứng bật dậy.

Gì cơ?! Sao lại nói không tiện?

Mùa đông dùng phân dê ủ cho cây cảnh làm phân bón gốc, mùa xuân hoa lá mọc tốt biết bao! Anh vẫn hay lên mạng mua đó thôi!

Suy đi tính lại, lại cảm thấy nói thẳng quá mất mặt, đành lòng vòng trả lời:

[Cô sắp đến thủ đô à?]

Bên kia đúng lúc Tống Đàm đang bận chọn hộp đóng gói dâu tây, tiện tay trả lời luôn:

[Ừ, đầu tháng sau có c.uộc bình chọn sản phẩm nông nghiệp, rau củ quả nhà tôi được đề cử, tôi tiện thể qua đó một chuyến.]

[Nhưng mà mang theo nhiều đồ quá, tôi sợ thuê xe mà cốp không đủ chỗ, nên đám phân bón đó để hôm anh đi ăn sát trư thái thì chở về nhé.]

Thuê xe à…

Lục Xuyên bỗng nhớ tới cái xe SUV phủ bụi trong gara nhà mình…

Nhưng c.uối cùng, anh không nói gì thêm, chỉ trả lời ngắn gọn:

[Được, cảm ơn cô.]

Sau đó lại lục danh bạ, gửi thêm một loạt danh th.i.ế.p:

[Đây là mấy chỗ thuê xe uy tín ở thủ đô, dịch vụ tốt, giá cả hợp lý.]

[Với cả, họ có đội ngũ tài xế giàu kinh nghiệm, đều có trên 15 năm cầm lái ở thủ đô. Nếu cô cần thuê xe kèm tài xế, họ lái xe quen đường, sắp xếp tuyến đường sẽ rất hợp lý.]

Ít nhất… còn hơn cái người quanh năm ru rú trong nhà như anh!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com