Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 991: Thời gian khởi hành.



Cứu tinh thế này đúng là người làm việc tinh tế quá mà!

Tống Đàm vừa mới đau đầu vì hoa mắt chóng mặt với đống lựa chọn trên mạng, giờ thì được cứu rồi!

Thao Dang

Chậc, đợi đến lúc mời ăn tiệc sát trư thái, không biết anh chàng đó có tự lái xe không, nếu có thì… tốt xấu gì cũng chất cho đủ hai bao phân dê về cho chậu cây!

Tiện tay lưu hết mấy cái danh th.i.ế.p, cô cũng nhanh chóng chọn xong mớ hộp đóng gói, thanh toán cái rụp rồi hí hửng quay về.

Bên này, Lục Xuyên nhìn đồng hồ, rồi tag bạn vào nhóm chat:

[Mấy cậu tính đi tiệc sát trư thái thế nào đấy? @Hà Huống @Thanh Vân]

Bên kia trả lời ngay lập tức:

[Tôi đi cùng Hà Huống, bọn tôi tính lái xe đi. Xem thử bản đồ rồi, chạy thẳng mất tầm 9 tiếng, đi một người thì mệt lắm.]

Lục Xuyên hơi ngạc nhiên: “Ơ, không phải mấy cậu định mua vé tàu à? Đi tàu cao tốc chỉ hơn bốn tiếng, tiết kiệm được nửa ngày rồi còn gì.”

Hà Huống lập tức lầm bầm:

“Định mua đấy chứ, nhưng nghĩ lại thấy phiền lắm. Một là c.uối năm vé khó mua, hai là tính từ lúc xuất phát đến ga tàu mất cả tiếng, rồi từ ga về đến nơi cũng tốn thêm nửa tiếng. Tính ra cũng tốn hết 7-8 tiếng rôi, vậy thà lái xe đi cho lành!”

“Với lại… đi xe có chỗ nhét đồ, lỡ đâu có thứ gì hay ho, chất hết lên xe chở về, nói không chừng nhà người ta chịu bán cho một ít đấy!”

Thanh Vân cũng tò mò: “Thế còn cậu với dì thì sao? Đi kiểu gì?”

Lục Xuyên không do dự:

“Tôi cũng tính lái xe. Mẹ tôi người Ninh Thành, lái xe qua cũng tiện, với lại c.uối năm chen chúc tàu xe, tôi chịu không nổi cảnh đó.”

Hít hà!

Nghe xong, cả bọn đồng loạt nhớ tới dáng vẻ yếu ớt như Lâm Đại Ngọc thời hiện đại của Lục Xuyên bây giờ, Thanh Vân cười sằng sặc:

“Lục thiếu à, cậu biết kiểu thể chất như cậu trong mấy bộ tiểu thuyết nam chính là thuộc thể loại gì không hả?”

Lục Xuyên thản nhiên b.ắ.n lại bằng giọng nói trầm thấp:

“Thế cậu nghĩ lại lần trước tới nhà tôi ăn cơm, làm gãy cái chân bàn kia xem… Cậu xem cậu vào tiểu thuyết là nhân vật kiểu gì?”

Cái này… chơi ác thật chứ chẳng đùa, Thanh Vân bị chặn họng luôn!

Chọc nhau một hồi, cả nhóm lại nghiêm túc bàn chuyện xuất phát:

“Ngày mùng 8 tháng 1, 9 giờ sáng khởi hành, tới đó đặt khách sạn nghỉ một đêm, hôm sau mùng 9 hẵng vào làng. Còn có thể leo núi chơi luôn!”

“Đi từ thành phố đến làng mất hơn tiếng, tối lại quay về ngủ khách sạn cũng được.”

Thanh Vân đề xuất.

Hà Huống thì hơi lo lắng:

“Tôi đọc thông báo nhà người ta, bảo c.uối năm bận lắm, không đón tiếp fan đến sớm. Hay ta lùi sang mùng 9 đi?”

Lục Xuyên trầm ngâm một lát:

“Cứ đi mùng 8 đi. Dù chưa đến Tết nhưng ai mà đoán được có bị kẹt xe không, hay gặp mưa tuyết, sương mù gì đó trên đường. Đi sớm một ngày sẽ thong thả hơn.”

“Nếu không tiện đến làng trước, thì ở lại thành phố dạo chơi cũng được.”

Thanh Vân khoái chí:

“Đi đâu cũng được, miễn là được đi cùng cậu! Cơ mà 9 giờ sáng xuất phát, có phải 8 giờ đã phải dậy không? Ôi giời ơi Lục thiếu, cậu sống có giờ giấc thì mặc cậu, bọn tôi còn phải ‘tu luyện’ đêm khuya lấy cảm hứng đấy!”

Anh ta và Hà Huống đều là kiểu càng về đêm càng bừng sáng, tốc độ viết như lắp động cơ tăng áp, mà không phải đến 3 giờ sáng thì không chịu ngủ ấy chứ!

Hà Huống cũng rên rỉ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phải đấy! Thôi thì trưa 12 giờ hãy đi, tối tới khách sạn là vừa. Cậu vào tắm rửa nghỉ ngơi, bọn tôi tiếp tục cày bản thảo!”

Lục Xuyên cau mày: “Không phải các cậu có sẵn bản thảo rồi à?”

Thanh Vân lập tức đầy khí thế:

“Bản thảo tồn kho á? Thứ đó không có deadline ép đến nơi thì lấy đâu ra mà có! Mùng 8 sáng sớm, tôi sẽ báo cáo với cậu xem tồn kho của tôi còn lại bao nhiêu trang!”

Lục Xuyên: …



Tống Đàm lỉnh kỉnh xách một đống hộp đóng gói về đến nhà, Kiều Kiều vừa giúp dỡ hết đống đồ xuống thì điện thoại đã vang lên, là bí thư Tiểu Chúc.

“Tống Đàm, cô có ở nhà không? Tôi qua bàn chút chuyện nhé.”

Chuyện lần này thì đơn giản lắm:

“Bên Thạch Đầu Pha cô không phải đã thanh toán trước một phần tiền thuê đất rồi sao? Mấy hôm nay dân bên đó cầm được tiền, có người đến tìm tôi, muốn giao luôn đất nhà mình cho cô làm.”

Tống Đàm sững người: “Bên đó xa quá, lại không phải dân trong làng mình, tôi cũng chưa có dự định mở rộng ra chỗ đó đâu.”

Bí thư Tiểu Chúc bật cười, giơ hẳn video call lên cho cô xem:

“Không xa đâu. Cô còn nhớ lần đi Thạch Đầu Pha, cạnh đó có một mảng lớn vườn trà bỏ hoang với đồi trống không? Cô có ấn tượng không?”

Ấn tượng thì đúng là… còn đấy. Không phải do trí nhớ Tống Đàm tốt, mà là lần đó trên sườn đồi ấy mọc đầy cây hồng dại cao lớn.

Dù trời lạnh căm căm, vậy mà trên cây vẫn lác đác mấy quả hồng đỏ au như lửa, lủng lẳng trên cành.

Chỉ tiếc là bị c.h.i.m chóc mổ te tua, nhìn cũng chẳng còn ngon lành gì mấy.

Bí thư Tiểu Chúc nói tiếp:

“Tôi cũng mới hỏi thăm mới biết, chỗ đó tuy bỏ hoang nhưng năm nào cây hồng cũng sai quả, người trong thôn ăn phát ngán mà vẫn còn dư đấy!”

“Tôi nghĩ, nếu cô muốn thuê thêm đất để trồng cây ăn quả, chỗ đó cũng không tệ. Giờ tên tuổi cô chưa vang xa, thuê tiếp đất ở đó thì vẫn còn giữ được giá cũ, họ chưa kịp hét giá đâu.”

Tống Đàm cau mày, trong lòng có chút do dự.

Chuyện tiền thuê đất bây giờ với cô chẳng còn là vấn đề gì to tát nữa.

Nhưng... mấy trăm mẫu đất nhà cô còn chưa dọn dẹp xong xuôi, mà lại thuê thêm đất ở làng khác, chỉ riêng chi phí quản lý thôi cũng sẽ đội lên không ít.

“Để tôi nghĩ thêm đã.” Tống Đàm vừa nghĩ vừa rà soát xem có món cây ăn quả nào mình thích mà chưa trồng không.

Bí thư Tiểu Chúc cũng không ép, chỉ cười nói:

“Không sao, người ta nhờ tôi hỏi thì tôi chuyển lời, cô cứ suy nghĩ kỹ càng là được.”

“Vả lại, hồng hoang nhiều thì nhiều chứ giống địa phương không đáng giá, thuê rồi cô muốn c.h.ặ.t bỏ trồng cây khác cũng được mà.”

Lúc này, bà Đường đột nhiên chen vào:

“Cái giống hồng đó là hồng mềm hay hồng giòn thế? Là loại hồng hỏa tinh phải hái xuống hơ lửa cho mềm rồi mới ăn được à, hay loại giòn giòn có thể làm hồng khô?”

Bà cụ tuổi cao nhưng sở thích chẳng ít, mà hồng khô lại chính là món bà mê tít.

Bí thư Tiểu Chúc cười đáp:

“Không phải hồng hỏa tinh đâu ạ, là loại hồng bản địa bình thường thôi. Hái xuống phải ủ với táo tàu một thời gian mới ăn được, khó bảo quản lắm!”

“Nhưng cô mà muốn trồng hồng giòn thì cũng được, bên đó vốn là vườn trà bỏ hoang, lâu rồi chẳng ai còn trồng trọt chăm sóc gì nữa. Bây giờ đất đó chả khác gì đất trống rồi!”

“Ba mươi mấy mẫu đất, cả chục năm không ai động vào, muốn dọn dẹp thì đúng là phải tốn công tốn sức đấy.”

Chỗ đất trồng rau còn đỡ, chứ muốn khai hoang trên núi kiểu đó, đúng là đổ mồ hôi sôi nước mắt. Thà đi làm thuê kiếm tiền còn nhàn hơn!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com