“Nhưng mà anh ấy thật sự… thật sự đẹp trai mà! Anh ấy còn thích em nữa!”
Tống Đàm cạn lời, nhưng cũng không phản bác, đẹp trai thì cũng chỉ là cảm nhận chủ quan thôi, thích Kiều Kiều thì ai chẳng thích, cục cưng thế cơ mà!
Cô lườm cậu nhóc một cái:
“Thế chị không đẹp chắc?”
Kiều Kiều ngắm nghía chị mình kỹ càng, rồi cực kỳ thành thật gật đầu:
“Đẹp chứ! Nhưng… nhưng mà… anh ấy đẹp hơn chị một chút xíu thôi.”
Nói rồi còn chu mỏ, giơ ngón út lên minh họa:
“Chỉ một chút thế này thôi nè!”
Tống Đàm dở khóc dở cười.
m.á.u mủ ruột rà không thắng nổi tiêu chuẩn “mặt tiền” khách quan, chịu thua rồi!
Cô đành thuận theo:
“Được rồi, đợi mấy hôm nữa, khi anh ấy về quê ăn tiệc sát trư thái, chị dẫn em đi thả lưới bắt cá, vớt được con nào, cho hết luôn, được chưa?”
Dù sao cũng đâu có định để người ta về tay không.
Kiều Kiều nghe xong, mắt sáng rực:
“Hay quá! Lúc đó em còn có thể câu cá tặng anh ấy nữa!”
Cái dáng vẻ vui sướng không chút luyến tiếc ấy, Tống Đàm nhìn mà chỉ biết lắc đầu.
Cô vội vàng đổi chủ đề:
“Lát nữa về khách sạn, em muốn ăn gì?”
Kiều Kiều dù vừa mới ăn hết một cây xúc xích, nhưng nhắc tới đồ ăn vẫn phấn khích lắm:
“Chị bảo rồi mà, ăn combo có tặng đồ chơi ấy!”
Tống Đàm thở dài:
Biết vậy lúc chờ lái xe đi vệ sinh thì bảo chú ấy mua luôn cho rồi!
Nói là về khách sạn, nhưng thực ra vẫn chưa thể về ngay được. Trong cốp xe vẫn còn nguyên mấy thùng rau củ quả để tham dự c.uộc thi, mà để lâu như vậy cũng chẳng yên tâm.
Theo lời của giáo sư Tống, người ta toàn thuê xe lạnh chuyên dụng, chở thẳng vào hội trường đúng giờ. Ai như họ, lăn lộn cả ngày trên cái xe bán tải, vừa xóc vừa trễ giờ…
May mà giáo sư đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần trước 12h đêm đem đồ tới hội trường, sẽ có kho lạnh giữ hàng.
Tống Đàm đang định gọi cho Lý sư phụ nhờ ghé qua mua tạm phần ăn nhanh, thì chợt nghe ngoài xe có tiếng gõ cửa kính.
Giữa màn mưa tuyết lất phất, Kiều Kiều vội áp sát mặt vào kính, hét lên đầy vui sướng:
“Anh ơi!”
Tống Đàm ngẩn người, vội mở cửa bước xuống, liền nhìn thấy Lục Xuyên đứng dưới ánh đèn mờ mờ, vẫn bộ dạng lúc nãy, nhưng tay lại xách theo hai túi giấy, một lớn một nhỏ.
Tuyết bám thành mảng trên vành mũ lưỡi trai, khuôn mặt tuấn tú không còn che khẩu trang, từ bên cạnh có thể lờ mờ thấy vết sẹo kéo dài từ thái dương xuống vành tai.
Nhưng ánh mắt lại dịu dàng như nước, giọng nói cũng mang theo một tia ấm áp quan tâm:
“Trời lạnh thế này, giờ về khách sạn chắc cũng khó gọi được món gì ngon. Nhà tôi chỉ có một mình, ngại mời hai người lên nhà, nên mang chút đồ ăn qua cho hai chị em lót dạ tạm nhé!”
Anh đưa túi lớn cho Tống Đàm trước:
“Tôi thấy giày của Kiều Kiều cỡ cũng gần giống tôi, trong nhà có một đôi mới, đế chống trượt tốt, để em ấy thử xem. Đế giày trơn quá, trời tuyết đi lại không an toàn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Người đẹp nói lời thật dễ lọt tai, mà giọng nói lại còn vô cùng chân thành…
Tống Đàm hơi khựng lại, do dự rồi mới đưa tay đón lấy chiếc túi.
Tống Đàm vô thức sờ sờ điện thoại, rồi không kìm được mà hỏi:
“Sao anh không nhắn trước một tiếng… Lỡ bọn tôi đi rồi thì sao?”
Lục Xuyên khẽ cười, ánh mắt dưới ánh đèn đường vừa dịu dàng vừa yên tĩnh:
“Cô bận rộn vậy, lỡ mà có việc gấp, lại phải chờ tôi một hồi, không phải lỡ dở hết việc à? Tôi rảnh, đi một chuyến cũng không phiền.”
Thật ra, anh biết rõ kiểu người như Tống Đàm, không thích bị người khác làm phiền, càng không thích nợ ai.
Nếu còn gọi điện khách sáo qua lại, đợi lúc dứt được c.uộc gọi thì người ta cũng chạy xa rồi. Thế chẳng bằng cứ chuẩn bị rồi xuống thẳng, gặp được thì tốt, không gặp cũng không để ai áy náy.
Người tinh tế và ấm áp đến thế…
Tống Đàm đứng đó, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Lúc này, Kiều Kiều đã hạ cửa kính xuống, khuôn mặt thanh tú ngẩng cao, hai tay bám lên mép cửa xe, giọng reo vui vang vọng:
“Anh ơi, anh thật là tốt quá đi! Em phải câu cho anh mấy con cá to mới được!”
Lục Xuyên bật cười, ánh mắt dịu dàng, vẻ xa cách khi nãy tan biến hết:
“Vậy cảm ơn em nhé. Anh chờ đấy!”
Anh đưa túi nhỏ cho Kiều Kiều, giọng nhẹ nhàng:
“Trong này là đồ ăn anh tự làm, nguyên liệu là từ nhà em đấy. Sợ đồ ngoài không hợp khẩu vị, nên làm sẵn mấy món rồi.”
Ánh mắt anh lướt qua Tống Đàm, nụ cười ôn hòa mà không mất phần lễ độ:
“Tôi về trước nhé. Cảm ơn cô vì đã mang cho tôi nhiều thứ như vậy. Thật sự rất thích.”
Nói xong, anh khẽ lui về sau, đứng chờ Tống Đàm lên xe rồi mới chào khẽ:
“Gặp lại sau.”
Chờ đến khi bóng xe của Lục Xuyên khuất hẳn trong màn tuyết mù mịt, chị em họ mới cùng lúc dời ánh mắt khỏi.
“Anh ấy tặng em giày đấy, chị! Mau mở ra xem giày đẹp thế nào!”
Tống Đàm lười phản ứng, vừa chuẩn bị bước lên xe, Kiều Kiều đã vội leo lên ghế sau, hưng phấn mở toang túi giấy:
“Chị ơi, hai chị em mình cùng xem giày đi mà!”
Tống Đàm thở dài:
Chị không có hứng thú đâu, thật đấy…
Nhưng Kiều Kiều đã khéo léo tháo lớp giấy bọc, mở hộp ra. Một đôi giày thể thao trắng tinh, kiểu dáng thời thượng, tag mác còn nguyên, đập vào mắt chính là thương hiệu mà nhà bọn họ… chỉ dám đứng từ xa ngắm chứ chưa bao giờ mua.
Không phải vì không mua nổi, mà đơn giản là… đi làm đồng, lội ruộng, xỏ đôi giày thế này phí quá!
Cô cúi đầu nhìn nhãn số: 43. Chuẩn size rồi.
“Wow! Đúng cỡ giày của em luôn! Đẹp quá, đẹp hơn đôi mẹ mua cho em nhiều!”
Tống Đàm thầm than:
Mẹ bọn họ mua giày, tiêu chí chỉ có ba: Bền – Dễ giặt – Không dễ lấm bẩn.
Còn đôi này… khỏi phải nói, nhìn màu với chất liệu thôi cũng biết là không có cửa lọt vào mắt của Ngô Lan rồi.
Tống Đàm cũng phải công nhận:
“Đúng là đẹp, đắt có khác… Nhưng mà, Tống Kiều Kiều, em dám thử giày ngay trên xe xem!”
Kiều Kiều rụt tay lại ngay, khẽ khàng lẩm bẩm:
“Em… em đâu có hôi chân đâu mà!”
“Không hôi cũng không được! Xe đang bật sưởi ấm kín bưng, em thay giày ra thì lát còn ăn nổi không? Mau để qua một bên, lo ăn cơm đi!”
Tống Đàm cầm lấy túi nhỏ, vừa mở ra, chị em họ đồng loạt khựng lại.