Kiều Kiều cúi đầu nhìn xuống đôi giày cũ kỹ, lem nhem chút bùn đất và loang loáng nước tuyết dưới chân mình…
Lại ngẩng lên nhìn sang đôi giày của "anh trai đẹp trai" bên kia, trắng tinh, sạch sẽ, chẳng dính một hạt bụi!
Cậu nghiêm mặt, cố gắng bắt chước dáng vẻ điềm nhiên của chị mình, khẽ gật đầu:
“Vậy được ạ, nhưng mà… là tại giày em không tốt, chứ không phải em làm việc kém đâu đấy!”
Lục Xuyên suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
“Phải, đúng là tại giày. Vậy để anh làm nốt nhé.”
Anh cúi người đưa chiếc khăn quàng lông cừu trắng muốt sang:
“Nhờ em bọc lại mấy quả dưa này giúp anh nhé.”
Kiều Kiều lại có việc làm, khí thế lập tức bừng bừng:
“Được ạ! Em bọc dưa khéo lắm đấy!”
Lục Xuyên cúi đầu nhìn hai quả dưa vỡ nát dưới đáy thùng, hương thơm dịu ngọt của dưa hấu lan trong không khí lạnh giá, trong lòng cũng có chút tiếc nuối thở dài.
Nhìn lại hàng đống thùng lớn nhỏ trên xe, anh tò mò hỏi:
“Mấy cái trên ghế sau xe cũng đều tặng anh hết à?”
Dù đã xem qua ảnh, nhưng nhìn trực tiếp thế này, mới thấy khối lượng “quà tặng” thật sự quá mức tưởng tượng.
Kiều Kiều vẫn đang mải mê buộc khăn, đầu không ngẩng lên:
“Vâng ạ! Chị em bảo là chỗ anh không tiện mua đồ, nên gửi nhiều thêm chút. Rau cải tim vàng, cải đen, cải thảo, bắp cải, xà lách đều có cả! Có cả ớt với cà chua nữa đấy!”
Lục Xuyên đứng lặng một chút, muốn nói gì đó nhưng lời tới miệng lại nuốt vào, chỉ đành im lặng tiếp tục sắp xếp lại mấy thùng hàng.
Anh sức khỏe tốt, mấy món đồ nặng cứ thế ba bốn lượt di chuyển đã gọn ghẽ xếp vào cốp xe.
Vừa quay người lại, thì chợt nghe phía sau có tiếng “Ơ?”
Tống Đàm từ xa đã nhìn thấy có người đang bê đồ cạnh xe, người đó mặc mỗi chiếc áo len cổ cao mỏng màu đen, không khoác áo khoác ngoài, dáng người cao gầy, cổ áo lộ ra chiếc cổ trắng trẻo, thon dài.
Chiếc mũ lưỡi trai che đi nửa khuôn mặt, nhưng dưới ánh đèn đường, vẫn lờ mờ thấy vài vết đỏ hằn trên da.
“Xì…”
Cô khẽ hít một hơi, trong lòng dâng lên chút áy náy.
Thao Dang
Không ngờ vết thương còn lan đến mặt mũi, mà càng thấy ngượng hơn là… thể chất người này đúng là “đặc biệt” quá mức.
Nói thẳng ra thì, người thường ăn đồ có linh khí, hấp thu được một phần là giỏi lắm.
Gia đình cô, quanh năm suốt tháng ăn, cũng chỉ lưu lại được một hai phần.
Nhưng người này… giữ lại được tới ba bốn phần!
Lâu dần thể chất tốt lên, sống lâu khỏe mạnh là chuyện chắc chắn. Nhưng mà… đồng thời thể chất này cũng quá nhạy cảm, càng ngày càng khó thích ứng với môi trường xung quanh.
Chỉ cần chút ô nhiễm, mùi vị lạ, làn da cũng sẽ kích ứng… sống kiểu này, đúng là khổ sở như người thủy tinh rồi.
Xa xa nhìn lại, cả người anh ấy như phát ra ánh sáng dịu dàng, trong trẻo nổi bật hẳn giữa đêm tuyết, như ánh trăng lạc vào nhân gian.
Cô càng thêm chột dạ, không nhịn được bước nhanh lên mấy bước.
Nhìn thấy người nọ đang cúi đầu chỉnh lại tay áo, Tống Đàm nghĩ mãi, c.uối cùng… lại lỡ miệng thốt ra câu cực kỳ không có trọng lượng:
“…Dọn xong rồi à?”
Lục Xuyên quay đầu lại.
Ánh đèn đường hắt xuống, làm cho gương mặt anh như được phủ thêm một lớp ánh sáng mờ ảo, ngay cả ánh mắt kinh ngạc lẫn nụ cười nhàn nhạt cũng hiện rõ không sót chút nào.
Anh khựng lại giây lát, rồi lịch sự lên tiếng:
“Ừ, xin lỗi, tôi tới muộn.”
Ánh mắt anh dừng lại trên người cô thêm chút nữa.
Cô gái đứng trước mặt, da trắng như tuyết, khí chất thanh nhã, dung mạo tươi sáng nổi bật, khác hẳn với cô gái tiều tụy, nhợt nhạt và đầy mệt mỏi trong trí nhớ mơ hồ của anh.
Mà Tống Đàm lúc này, trong lòng chỉ đầy áy náy, chẳng dám nói nhiều.
Nếu cô thật sự vội, thì sao không gọi thẳng một c.uộc?
Nghĩ đến đó, cô chỉ biết lặng lẽ cắn c.h.ặ.t môi…
Tống Đàm nhét cây xúc xích vào tay Kiều Kiều:
“Cầm lấy, ăn mau đi, để nguội hết rồi!”
Kiều Kiều reo lên “Oa!” một tiếng, vội vàng nhận lấy, lập tức quên sạch cái gọi là “đã no rồi”, ngoạm một miếng rõ to.
Lục Xuyên đứng bên, lặng lẽ nhìn một màn ấy, trong mắt không giấu được nụ cười.
Anh hỏi nhẹ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hai người chưa ăn tối à? Muốn ăn gì không? Anh mời.”
Tống Đàm khoát tay:
“Không cần đâu ạ, về khách sạn ăn cũng được… Ơ, cái gì đây?”
Ánh mắt cô rơi vào chiếc khăn quàng trắng muốt mà Kiều Kiều ôm trong lòng, tò mò kéo thử.
Một chuỗi nút thắt chằng chịt, méo mó, chiếc khăn mềm mại bị cột đến mức… trông chẳng khác nào trong phim cổ trang người ta bưng khay “tiến cống đầu người” cả!
Khụ.
Tống Đàm vội xua tan liên tưởng kỳ quái trong đầu, nhưng khi nhìn kỹ thì… dưới cùng chiếc khăn đã thấm ra chút màu hồng nhàn nhạt.
Cô lập tức nhìn sang Lục Xuyên:
“Khăn của anh? Dùng bọc dưa hấu rồi à?”
Đúng là dưa hấu nhà cô đắt, nhưng… cũng đâu đắt đến mức phải bọc bằng khăn lông cừu hàng hiệu thế này?!
Lục Xuyên hơi khựng lại, rồi thản nhiên:
“Ừ, lúc nãy trượt chân làm rơi thùng dưa, không sao đâu, mang đi giặt khô là được.”
Tống Đàm thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp nói gì, đã đưa ánh mắt chuyển sang nhìn chằm chằm Kiều Kiều:
“Dưa hấu là ai làm rơi đấy nhỉ?”
Kiều Kiều hoảng hốt cắn đại một miếng xúc xích, miệng lúng búng đánh trống lảng:
“Chị ơi, giày em cũ quá rồi! Mà em còn nặn cho chị quả cầu tuyết nữa đấy!… Ơ, cầu tuyết em đâu rồi?!”
Cậu nhóc c.uống lên, tìm mãi, nặn lâu như thế mà!
Lục Xuyên bật cười, nụ cười như tan cả bầu trời băng giá.
Anh chỉ xuống một vũng tuyết chưa kịp tan hẳn dưới đất:
“Là chỗ này phải không? Vừa nãy hình như em… tự mình dẫm nát mất rồi.”
Chính vì dẫm lên quả cầu tuyết đang tan dở này, trơn trượt mà suýt ngã. Dưa hấu cũng…
Kiều Kiều lập tức xị mặt, buồn thiu:
“Cầu tuyết bị em đạp nát rồi… Dưa hấu cũng vỡ mất…”
Tên nhóc này rõ ràng biết mình sai, lại còn giở trò nói vòng vo, không chịu nhận lỗi trực tiếp! Thế mà vừa nãy còn “bán đứng” chiếc giày ra làm lý do chứ!
Cô âm thầm quyết định, tối về khách sạn phải dạy dỗ lại mới được!
Dù gì, vị “ân nhân cứu mạng” này nhìn qua cũng không phải dạng tầm thường. Chơi chữ thì trơn tru lắm đây…
Nhắc đến chuyện ai làm rơi dưa hấu, cả câu không có nổi cái chủ ngữ! Đúng kiểu giấu giấu giếm giếm cho qua chuyện!
Nhưng mà nhìn cái người kia, Lục Xuyên cũng xem như là người quen rồi, cô chẳng thèm so đo nữa, chỉ khoác tay kéo Kiều Kiều:
“Ăn nhanh lên, ăn xong còn lên xe về.”
Quay sang cười nói với Lục Xuyên:
“Trời bắt đầu đổ tuyết to rồi, tôi phải về khách sạn trước. Ngày 10 đừng quên đến ăn tiệc sát trư thái nhé!”
Ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi thêm:
“Tôi có khi về quê sớm, nếu tiện thì đi chung không? Tôi có mang xe.”
Lục Xuyên nhẹ lắc đầu:
“Không phiền đâu. Tôi đi cùng mẹ, còn có hai người bạn từ tỉnh khác tới, sợ làm phiền cô quá.”
Tống Đàm khoát tay, không chịu nổi cái kiểu khách sáo này nữa:
“Không phải nói anh rồi còn gì? Mẹ tôi chuẩn bị sẵn mấy gian phòng rồi, cứ đến thoải mái! Đến hôm đó phải ngồi đủ mười mấy bàn đấy!”
Cô vẫy tay:
“Đi nhanh đi, trời lạnh rồi!”
Còn đứng đấy, có áo khoác đâu, lỡ lại cảm thì khổ!
Lục Xuyên không nói nhiều nữa, mỉm cười chào rồi quay lưng lên xe, rời đi.
Kiều Kiều vừa chui vào xe, vừa cảm thán từ tận đáy lòng:
“Chị ơi, anh ấy… đẹp trai ghê á!”
Tống Đàm đang cúi đầu trả lời tin nhắn của lái xe, người ta đi xa tận tiệm McDonald’s mượn nhà vệ sinh, còn phải xếp hàng, đang vội vội vàng vàng quay về…