Tôi luôn nghĩ rằng anh trai ghét tôi đến tận xương tủy.
Vì vậy, vào cái ngày bị bắt nạt đến chết, tôi đã không gọi điện cầu cứu anh ấy.
Thế nhưng người anh mà lẽ ra phải ghét tôi đến tận xương tủy ấy… sau khi tôi chết, lại lần lượt tìm ra từng kẻ đã bắt nạt tôi.
Bọn chúng tổng cộng có năm người, toàn thân anh tôi dính đầy máu, mang đầu của cả năm người đó đến trước mộ tôi.
Rồi thản nhiên đến đồn cảnh sát tự thú.
……
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở về thời trung học.
Người anh trai luôn cao ngạo như ở trên mây của tôi, vẫn cụp mắt, ghét bỏ nhìn tôi:
"Đừng có đến tìm anh, cút đi chỗ khác chơi đi."
Lần này, tôi lại xông thẳng tới, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của anh ấy.
"Anh à, nói một câu ‘thương em' là anh sẽ mất miếng thịt à?"
1
"Chính là con nhỏ đó, loại như nó mà cũng dám tỏ tình với hot boy trường sao?"
Hình như tôi đang bị một đám người vây quanh.
Tôi cúi đầu, thấy đôi tay mình đang đưa ra bức thư tình.
Bỗng nhận ra - hình như tôi đã sống lại rồi.
Tôi đang bị những kẻ bắt nạt ép phải tỏ tình với hot boy trường,
Đám người đó trốn sau lưng tôi, hả hê ngắm nhìn bộ dạng xấu hổ của tôi.
"Đấy là Lâm Ngôn lớp 12/6 à?"
"Cái đứa luôn đứng chót bảng đó hả?"
"Rốt cuộc nó lấy đâu ra can đảm mà tỏ tình với hot boy trường vậy?"
Những tiếng cười giễu cợt không ngừng vang lên xung quanh.
Tôi ngước mắt nhìn lên, Hà Chi Phương đang đứng giữa đám đông với vẻ mặt đầy ác ý, ra hiệu cho tôi nói ra lời thoại mà cô ta đã chuẩn bị trước.
Nếu không ngoan ngoãn nghe lời thì cô ta sẽ nhét đầy rác vào cặp sách của tôi, hoặc dùng đầu t.h.u.ố.c lá để lại một vết nhỏ trên cánh tay tôi.
Tôi thở dài, rồi cất tiếng:
"Lục Trạch, từ lần đầu gặp cậu, tôi đã phải lòng cậu rồi…"
"Trời ơi, tôi có đắc tội gì với cậu đâu?"
"Cậu tỏ tình với tôi làm gì?"
Cậu con trai nhận thư tình từ tôi trông như thể vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn, nhưng vẫn cợt nhả đưa tay định giật lấy bức thư khỏi tay tôi.
Thế nhưng, giây tiếp theo, tôi đã nhét lá thư vào lại lòng mình, không thèm nhìn anh ta một cái.
"Vậy tôi không thích cậu nữa, tạm biệt."
Tôi chen lấn thoát ra khỏi đám đông đang vây xem, để lại một đám người đầy dấu hỏi đứng ngây ra tại chỗ.
Lúc đó, đầu óc tôi không thể suy nghĩ được gì.
Tôi phải đi tìm anh trai tôi.
Ngay từ giây đầu tiên sau khi sống lại, trong đầu tôi chỉ còn duy nhất ý định đó.
2
Khi tôi thở hổn hển chạy đến cổng trường của anh trai, đúng lúc gặp phải dòng người đông đúc tan học.
Tôi vội vã tìm kiếm trong đám đông, nhưng thực ra cũng không cần thiết lắm.
Giây phút Chu Thanh Diễm xuất hiện, anh ấy có thể chiếm trọn mọi ánh nhìn của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ấy đi cùng một nữ sinh có khuôn mặt xinh xắn, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại vài câu với cô ấy, dịu dàng lễ phép, trông đúng chuẩn hình tượng của một học sinh gương mẫu.
"Ôi, Thanh Diễm, cô bé kia cứ vẫy tay chào cậu kìa."
"Cậu có quen cô bé đó không?"
Cô gái đi bên cạnh anh ấy lại là người đầu tiên phát hiện ra tôi.
Anh trai tôi giả vờ giỏi thật, rõ ràng giây trước khóe môi anh ấy còn vương nụ cười nhẹ vậy mà ngay khi nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ấy lập tức trở nên lạnh như băng.
"Không quen."
Ánh mắt anh ấy không dừng lại trên người tôi một khắc nào, trực tiếp quay đầu đi.
Tôi chen qua đám đông, đột ngột nắm lấy cổ tay anh ấy.
"Anh ơi, em..."
3
Anh trai tôi vẫn là anh trai tôi, nhìn thấy tôi như nhìn thấy thứ gì đó không may mắn.
"Buông tay ra."
Anh ấy cau mày như gọng kiếm, nói từng chữ rõ ràng để cảnh cáo tôi.
Mức độ ghét bỏ này khiến tôi phải nghi ngờ, liệu người đã ra tay tàn nhẫn c.h.ặ.t đ.ầ.u mấy kẻ bắt nạt sau khi tôi c.h.ế.t có phải là anh ấy không.
Đến cả cô gái đứng bên cạnh cũng không thể chịu nổi.
"Thanh Diễm, đây là em gái cậu à..."
Thế là anh trai tôi đứng yên, cúi đầu nhìn tôi không chút biểu cảm.
Hồi nhỏ tôi rất sợ ánh mắt như vậy của anh trai.
Mặc dù anh ấy nhìn ai cũng mang chút khinh thường kiêu ngạo, nhưng chỉ khi nhìn tôi, anh ấy mới cố ý pha thêm chút mỉa mai.
Khiến cho kiếp trước, tôi không ngừng hiểu lầm, tin chắc rằng nếu anh tôi biết tôi chết, nhất định sẽ đánh trống khua chiêng, đốt pháo ăn mừng.
Tôi ngẩng đầu đối diện với anh ấy, ánh nắng đầu hè trong trẻo đến lạ.
Đến nỗi tôi có thể đếm rõ từng sợi lông mi của anh trai.
"Thật ra, anh ơi, …”
"Em chỉ muốn nói với anh một câu thôi."
"Anh thương em quá thì cứ nói ra đi, không cần phải giấu giếm đâu."
Nói xong câu đó, tôi cảm thấy cô gái đứng bên cạnh có chút hối hận vì đã khuyên Chu Thanh Diễm nghe tôi nói.
Ngược lại, người bị tôi nhắc tới vẫn mặt lạnh như tiền, cúi mắt nhìn vài giây, như thể vừa nghe một câu chuyện cười không đủ hài hước để anh ấy bật cười.
Sau đó anh ấy giơ tay lên, lòng bàn tay ấm áp chạm vào trán tôi.
"Em bị sốt hay là đang phát điên vậy?"
Đây là câu nói đầu tiên anh trai tôi nghiêm túc nói với tôi sau khi sống lại.
4
Từ nhỏ đến lớn, tôi đều cảm thấy anh trai chỉ muốn vứt bỏ tôi đi.
Còn tôi thì như một miếng cao dán cứng đầu, bám riết lấy anh ấy.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Không còn cách nào khác, dù không có huyết thống gì, nhưng từ khi còn nhỏ, Chu Thanh Diễm đã thay thế vị trí của cha mẹ trong lòng tôi.
…
Tôi theo anh trai đến phòng trọ của anh ấy.
Trường của Chu Thanh Diễm không có ký túc xá, nên anh ấy chỉ có thể ở ngoài.
Căn phòng rất nhỏ, anh trai tôi hoàn toàn không có ý định cho tôi vào.
Anh ấy đứng chắn ở cửa, nhìn tôi không chút biểu cảm.
Tôi kéo nhẹ vạt váy, ngẩng đầu nhìn anh ấy rồi hỏi: "Anh ơi, em có thể ở cùng anh không?"