Cứu Rỗi Anh, Tìm Lại Em

Chương 2



Đôi mắt màu nâu nhạt của Chu Thanh Diễm nhìn tôi không chớp.

 

Một lúc lâu, anh ấy khẽ cười khẩy: "Em nghĩ sao?"

 

Rồi quay người, "Rầm" một tiếng, đóng chặt cửa lại.

 

Tôi đứng bên ngoài gõ cửa.

 

“Anh ơi, nếu anh không mở cửa thì em sẽ đứng đợi mãi ngoài này đấy."

 

Bên trong không có bất kỳ phản hồi nào, Chu Thanh Diễm đã đóng cửa lại, giống hệt như kiếp trước, coi tôi chẳng khác gì không khí.

 

5

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Khi còn nhỏ, sau khi tôi trải qua một trận ốm nặng không lâu, cha mẹ tôi đã chết.

 

Và tôi chỉ còn lại mỗi Chu Thanh Diễm.

 

Anh trai tôi là người có thể làm mọi thứ một cách hoàn hảo nhất.

 

Anh ấy lại đẹp trai, còn không phải anh ruột của tôi, nên việc thích anh ấy là việc rất bình thường.

 

Nhưng càng ở bên cạnh Chu Thanh Diễm, tôi càng hiểu ra rằng anh ấy căn bản không có trái tim.

 

Kiếp trước, sau khi biết được tình cảm của tôi dành cho anh ấy, anh ấy đã tránh tôi như tránh rắn rết.

 

Tôi chẳng còn cơ hội nào để tiếp xúc với anh ấy nữa, và cũng càng ngày càng sợ anh ấy, cuối cùng cho đến lúc chết, tôi cũng không thể nói được vài câu với anh ấy.

 

Vì vậy, tôi không ngờ anh ấy lại dùng thủ đoạn như vậy, đưa tất cả những kẻ đã từng bắt nạt tôi vào địa ngục.

 

Anh trai ghét tôi đến c.h.ế.t đi sống lại này sẽ g.i.ế.c tất cả những kẻ từng bắt nạt tôi ư? Tự hủy hoại tiền đồ rộng mở của mình sao?

 

Không lẽ là sau khi tôi c.h.ế.t anh ấy mới chợt nhận ra anh ấy yêu tôi ư? Vậy thì thật quá sến sẩm và lỗi thời.

 

Anh ấy rốt cuộc đang nghĩ gì nhỉ?

 



 

Tôi ngủ ngay trước cửa nhà anh trai mình, mơ màng nhìn thấy chân trời bắt đầu hửng sáng lên như bụng cá.

 

Người này, nói được làm được, thật sự đã để tôi ở ngoài suốt một đêm.

 

Trước mặt tôi, có một bóng người.

 

Tôi dụi mắt, hít hít mũi, cảm giác ngủ ngoài trời một đêm không hề dễ chịu.

 

Tôi đang thấy lạnh, hình như sắp cảm cúm rồi.

 

Chu Thanh Diễm đứng trước mặt tôi, ăn mặc chỉnh tề, tay cầm thứ gì đó.

 

Anh ấy cụp mắt nhìn tôi, không biết đang nghĩ gì.

 

Tôi nhìn rất lâu, mới nhận ra đó là lá thư tình mà hôm qua tôi đã giật lại được.

 

Tôi kéo khóe môi, cười lấy lòng anh ấy.

 

"Anh ơi, của anh này."

 

Anh ấy không biểu cảm lật lật lá thư tình, rồi khẽ nhướng mày.

 

"Tôi tên Lục Trạch à?"

 

... Hỏng rồi, đó là tên của hot boy trường, quên mất không sửa đối tượng trong thư tình.

 

Tôi vội vàng muốn giải thích, nhưng vì ngồi trước cửa cả đêm nên không thể đứng dậy nổi.

 

Anh tôi cụp mắt đánh giá lá thư tình, một chút cũng không có ý định đỡ tôi.

 

"Anh ơi, anh ăn sáng chưa?"

 

"Để em đi mua cho anh bát hoành thánh nhé?"

 

Tôi vịn lan can đứng dậy chầm chậm, muốn thông qua một bát hoành thánh để làm dịu mối quan hệ của hai anh em.

 

Anh ấy không gật đầu cũng không lắc đầu.

 

"Chờ em chút."

 

Tôi bảo anh ấy đứng yên đừng di chuyển, rồi vội vàng chạy xuống lầu tìm quán ăn sáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khi mua hoành thánh trở về, tôi đã nghĩ rằng anh trai tôi sẽ phớt lờ tôi mà đi thẳng.

 

Không ngờ anh ấy vẫn thật sự đứng dựa vào tường đợi ở đó.

 

Chỉ là lá thư tình không biết đã đi đâu rồi.

 

Tôi không bận tâm những chuyện đó, đưa bát hoành thánh cho anh ấy.

 

Anh ấy vươn một ngón tay đẹp đẽ móc lấy bịch đồ ăn, khiến tôi nhìn mà thèm thuồng.

 

Tuy nhiên, giây tiếp theo, ngón tay anh ấy buông lỏng.

 

Bịch hoành thánh rơi xuống đất, dù đã được đóng gói cẩn thận, nhưng cũng có chút nước súp tràn ra.

 

"A."

 

"Hình như không ăn được nữa rồi."

 

Anh trai tôi chẳng hề có chút ý xin lỗi nào, lấy vội cặp sách rồi đi, như thể cố tình để tôi nhìn thấy cảnh đó vậy.

 

Tôi đứng ngây ra đó, suy nghĩ.

 

Anh trai tôi thật sự rất có tài trong việc đ.â.m thêm một nhát d.a.o vào tim tôi.

 

Dù sống thêm cả một đời nữa…

 

Cũng chẳng thay đổi gì.

 

6

 

"Tối qua mày bỏ chạy là ý gì hả?"

 

Vào đến lớp học, tóc tôi đột ngột bị giật mạnh.

 

Cảm giác giật kéo quen thuộc này, lập tức kéo tôi trở về nơi tôi không muốn nhớ lại.

 

"Không sao, dù mày có bỏ chạy giữa chừng, thì bây giờ cả trường cũng đều biết rồi."

 

"Cái con cóc ghẻ mày, muốn tán hot boy trường à."

 

Tôi bị ấn vào tường, đầu óc choáng váng từng cơn vì bị cảm lạnh.

 

Tôi đương nhiên biết, dù sao hôm nay đi học, ánh mắt của các bạn học nhìn tôi không có ai là không kỳ lạ.

 

Tôi nghĩ, dưới sự "tuyên truyền" của Hà Chi Phương.

 

Chuyện tôi không biết tự lượng sức mình mà muốn làm bạn gái của hot boy trường đã lan truyền khắp cả trường.

 

Rõ ràng, chính cô ta mới là người thích hot boy trường.

 

"Lâm Ngôn, cô chủ nhiệm tìm em."

 

Có người gọi tên tôi.

 

Hà Chi Phương buông tôi ra, ánh mắt âm u nhìn tôi, dù sống thêm một kiếp nữa, khi đối mặt với cô ta, dạ dày tôi vẫn không ngừng cuộn trào.

 

Tôi hít hít mũi, đầu ngày càng nặng trĩu bước vào văn phòng.

 

"Lâm Ngôn, em có biết hình phạt dành cho việc yêu sớm ở trường chúng ta là gì không?"

 

Tôi đã đứng trong văn phòng bốn mươi phút, cô chủ nhiệm mới như thể vừa mới phát hiện ra tôi vẫn đang đợi cô ấy.

 

...

 

Tôi có lẽ đã quen với những lời công kích không phân biệt trắng đen của người phụ nữ này.

 

"Lục Trạch người ta đang học hành tử tế, em đi quấy rầy người ta làm gì chứ?"

 

Xem ra, chuyện tôi tỏ tình với Lục Trạch ngày hôm qua đã truyền đến tai cô chủ nhiệm rồi.

 

"Con gái con rứa, làm vậy có cảm thấy xấu hổ không hả?"

 

Từ khi tôi học lớp 10, tôi bị Hà Chi Phương và đám bạn của cô ta bắt nạt.

 

Kể từ lúc tôi tìm đến cô chủ nhiệm để cầu cứu, bà ta lại mắng tôi là đồ vô liêm sỉ, tôi đã biết, bà ta và bọn họ là cùng một giuộc.

 

Vì vậy, tôi không có gì để biện minh cả.

 

"Em cứ đứng đây, viết một bản kiểm điểm, ghi rõ thời gian địa điểm, và lý do tại sao em lại làm chuyện này."