Anh ấy cứ thế đi thẳng đến trước mặt tôi, như không có ai ở đó.
Rồi "tạch" một tiếng, chiếc huy hiệu xoay một vòng, lăn lóc trước mắt tôi.
Ngay cả động tác vứt đi, cũng giống như sự thờ ơ đến cực điểm vì chán ghét.
"Mày... là anh của nó à?"
Kìa, ngay cả những kẻ bắt nạt tôi cũng bị thái độ của anh trai tôi làm cho kinh ngạc.
Anh ấy cúi đầu nhìn tôi một lúc, rồi cười khẩy.
"Nếu có thể."
"Tôi cũng không muốn làm anh của nó."
Chỉ một câu nói đó thôi.
Bị đánh lâu như vậy tôi không khóc.
Bây giờ thì mắt bỗng đỏ hoe.
Hà Chi Phương bật ra tiếng cười trong trẻo như chuông bạc:
"Sao ngay cả người nhà mày cũng ghét bỏ mày vậy?"
Tôi cứ nhìn chằm chằm vào đường chân trời nơi hành lang hoàng hôn buông xuống.
Anh tôi từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.
Hoàn toàn không hề quay đầu.
15
Tôi nhét chiếc huy hiệu đã bẩn thỉu vào túi, ôm vết thương đi trên con đường lớn.
Bụng tôi đau quá, tôi không biết xương có bị gãy hay không.
Tầm nhìn cứ chao đảo, đi được vài bước thì không thể đi nổi nữa.
Khi vịn vào một cột điện để thở dốc, hai bóng người xuất hiện trong tầm nhìn.
Tôi mở to mắt, cố gắng nhìn rõ hơn một chút, rõ hơn một chút nữa.
Chu Thanh Diễm và cô gái gần đây vẫn thường đi về cùng anh ấy.
Tôi không biết cô gái đó tên gì, chỉ cảm thấy ánh mắt anh tôi nhìn cô ấy dịu dàng hơn nhiều so với nhìn tôi.
Mặc dù từ nhỏ đến giờ, anh tôi chưa bao giờ nhìn tôi một cách dịu dàng.
Anh tôi không thích tôi.
Mười lăm năm qua, anh trai tôi đã dùng cách thẳng thắn đến mức không thể thẳng thắn hơn được nữa.
Như một con d.a.o sắc bén, anh ấy xẻ toạc sự thật ấy ra, đóng thẳng trước mắt tôi.
Tôi vẫn như con ngài lao vào lửa, hy vọng ánh mắt anh ấy sẽ một lúc nào đó sẽ dừng lại trên người tôi.
"Sao em lại bị thương khắp người thế này?"
Cô gái nhẹ nhàng chỉnh lại đồng phục từ trên xuống dưới cho tôi.
Anh tôi đứng một bên, nhìn cô ấy.
"Nhớ đi bệnh viện đó."
"Nếu vết thương không được xử lý kịp thời thì sẽ bị nhiễm trùng."
Cô gái rút ra một chiếc khăn ướt từ trong túi.
Nhẹ nhàng ấn lên vết thương của tôi, tôi đau đến run rẩy.
Anh tôi ở bên kia đã mất kiên nhẫn lên tiếng.
"Em nói với nó nhiều thế làm gì."
Cô gái nhét khăn ướt vào tay tôi, quay đầu nhẹ nhàng nói tạm biệt rồi đuổi theo Chu Thanh Diễm đã đi trước.
Tôi thực sự không còn sức lực, chỉ có thể trượt xuống ngồi cạnh cột điện.
Vệt sáng hoàng hôn kéo dài cực độ, tôi nghe thấy giọng anh tôi từ xa vọng lại, nghe thật xơ xác.
"Đã bảo em đừng quan tâm nó rồi, cứ không nghe."
"Em không thấy tay mình bẩn à, có cần khăn sát khuẩn không."
16
Sau đó, một thời gian dài, tôi không đi tìm Chu Thanh Diễm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nghĩ, mình thật vô dụng, rõ ràng những người được sống lại trong tiểu thuyết ai nấy đều nghịch thiên cải mệnh.
Nhưng tôi sống lại một lần, cuộc sống vẫn tệ hại như kiếp trước.
Và dù là kiếp trước hay kiếp này, cho đến khi chết.
Không hiểu sao, tôi không thể không thích anh ấy.
…
Dường như cuộc sống lại trở về với một ngày bình thường đến mức cực kỳ tẻ nhạt.
Nhóm năm người Hà Chi Phương vẫn thỉnh thoảng gây khó dễ cho tôi, nhưng tôi không còn quấy rầy anh trai tôi nữa.
Cuộc sống của tôi dần trở nên nhàm chán, chỉ quanh quẩn giữa hai điểm: trường học và ký túc xá.
Đến một khoảnh khắc nào đó, tôi còn hơi quên mất mình đã sống lại một kiếp.
Cho đến khi sự việc đó xảy ra.
Sự việc đó cho tôi biết, làm sao tôi có thể không sống lại được chứ.
Tất cả mọi thứ đều được xáo trộn lại vì lựa chọn nhỏ bé của tôi.
Như những quân domino sụp đổ.
...
Tôi nhớ, chiều hôm đó, là tiết hóa học nhàm chán nhất.
Vì sống lại một kiếp, tôi nghĩ tổng điểm thi đại học phải cao hơn một chút, nên tôi học đặc biệt chăm chỉ.
Kiếp trước, nếu không phải c.h.ế.t trước kỳ thi đại học, tôi cũng đã thi đỗ Thanh Hoa hay Bắc Đại rồi.
Thầy giáo đang giảng bài được nửa chừng, ánh nắng lặng lẽ tràn qua nửa bảng đen.
Điện thoại trong ngăn bàn rung lên một tiếng, tôi không để ý.
Một bóng đen, cứ thế lao nhanh qua cửa sổ.
Rồi tiếng động lớn bùng nổ, ghìm chặt ngôi trường tê liệt này.
"Có người nhảy lầu!"
Tôi nghe thấy tiếng la hét xì xào, tôi thấy những bóng người nhón chân nhìn qua cửa sổ.
Họ nói thật đáng thương, bàn tán tên của người đã chết.
Và ánh mắt tôi, rơi vào màn hình điện thoại đang sáng trong ngăn bàn.
"Lâm Ngôn, xin lỗi. Cậu không nên cứu tớ.
Nếu không phải vì tớ thì cậu đã không phải sống khốn khổ như vậy."
17
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cô gái nhảy lầu tên là Trương Quả.
Cô ấy bị sứt môi, hở hàm ếch, bị nhóm năm người Hà Chi Phương bắt nạt suốt thời gian dài.
Người cha đang làm việc xa nhà đã gần tiết kiệm đủ tiền để cho cô ấy phẫu thuật.
Ngày hôm đó, Trương Quả chứng kiến người đã cứu cô ấy là tôi, chịu sự bắt nạt thay cho cô ấy.
Khi trở về nhà, cô gái lương thiện không thể chịu đựng được nữa. Một ngày nọ, cô ấy cứ thế nhảy xuống từ tòa nhà giảng đường cao sáu tầng.
Mẹ cô ấy bị người khác giữ lại, khóc vang trời đất, khản cả tiếng đến nỗi không còn nhận ra giọng người nữa.
Tôi đứng ngoài đám đông, nhìn dây cảnh giới được kéo lên trên mặt đất.
Trường học vì chuyện này đã cho nghỉ nửa ngày, yêu cầu chúng tôi giữ bí mật tuyệt đối.
Tôi nghe thấy cuộc đối thoại của đám Hà Chi Phương phía sau mình:
"À... xui xẻo c.h.ế.t đi được."
"Nhảy lầu làm gì chứ, ghê tởm thật."
Tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát, m.á.u như bị rút cạn.
Lúc đó, tôi đã nghĩ, tất cả là tại tôi.
Nếu không phải vì muốn thu hút sự chú ý của anh trai mà đi khiêu khích Hà Chi Phương.
Bọn họ đã không ra tay tàn nhẫn hơn với tôi.
Nếu không có sự tàn nhẫn leo thang đó, thì ngày hôm ấy, vụ bắt nạt đó...
Trương Quả đã không tham gia vào...