Cứu Rỗi Anh, Tìm Lại Em

Chương 4



11

 

Mũi tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trước tiên.

 

Hai, ba giây sau, tôi tỉnh dậy.

 

Đập vào mắt là ánh đèn trắng chói chang của bệnh viện, tôi đang ngồi trong hành lang sảnh cấp cứu đông người qua lại.

 

Chiếc áo khoác đồng phục của tôi được gấp gọn gàng đặt cạnh ghế.

 

Mu bàn tay tôi đau nhói, lúc này mới phát hiện đang truyền nước.

 

Máu đã được truyền lại.

 

Tôi nhấn chuông gọi y tá, cô y tá vội vã đến điều chỉnh lại kim tiêm cho tôi, vừa dặn dò tôi không được cựa quậy nữa.

 

"Anh tôi đâu rồi?"

 

Tôi hỏi bằng giọng khàn khàn.

 

"Anh trai em ư? Cậu thiếu niên đẹp trai đưa em đến đây ấy à?"

 

"Ủa? Vừa nãy tôi còn bảo cậu ấy ở lại mà? Người đâu rồi?"

 

Thấy y tá định quay người đi, tôi vội vàng dùng bàn tay lành lặn còn lại kéo cô ấy lại.

 

"Không cần đâu ạ."

 

... Tôi có thể đoán được, anh ấy chắc đã đi rồi.

 

Tôi ngửa đầu nằm trên hàng ghế ở hành lang bệnh viện, hít hít mũi, cảm thấy dù có muốn khóc thì nước mắt cũng không thể rơi ra được nữa.

 

Tôi lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào chỗ soạn tin nhắn.

 

Dòng chữ "anh ơi" tôi phải gõ đến ba, bốn lần mới dám gửi đi.

 

"Anh ơi, hôm nay là sinh nhật em đó, anh có nhớ không?"

 

Tôi chắc đã đợi rất lâu, đợi đến khi chai truyền dịch hết sạch, vẫn không đợi được tin nhắn trả lời của anh ấy.

 

Tôi thở dài, truyền dịch xong, tôi bước đi trong đêm tối vắng lặng không người.

 

Tôi lại gửi tin nhắn cho Chu Thanh Diễm.

 

“Anh ơi, hình như có một cái huy hiệu trên cặp sách của em bị rơi ở chỗ anh rồi.”

 

"Mai em qua chỗ anh lấy được không?"

 

Đôi khi tôi muốn tự chửi mình, Lâm Ngôn, mày vì cái gì mà lại thích anh ta đến vậy chứ?

 

Kiếp trước thích vẫn chưa đủ, còn muốn thích kiếp sau nữa sao?

 

Những vì sao trên bầu trời đêm không biết câu trả lời, những bóng hình rực rỡ cũng không biết.

 

Chỉ chốc lát sau, anh tôi cuối cùng cũng hồi âm cho tôi.

 

"Không cần đến tìm tôi."

 

"Tôi sẽ mang qua cho em."

 

12

 

Có lẽ anh ấy nghĩ làm vậy sẽ không có thêm rắc rối nào.

 

Anh ấy thông minh thật, nếu là tôi đi tìm anh ấy thì chắc chắn tôi sẽ cố tình gây ra chuyện gì đó để thăm dò anh ấy.

 

...

 

Chu Thanh Diễm nói ngày mai tan học anh ấy sẽ mang huy hiệu đến cho tôi.

 

Tôi đã gửi lại một biểu tượng ^_^.

 

Chỉ là chiều hôm sau, cuối cùng tôi vẫn không đợi được anh ấy.

 

Vì đám Hà Chi Phương lại đến tìm tôi mua vui.

 

Sau khi tan học, dù tôi đã thu dọn cặp sách nhanh nhất có thể, nhưng ngay khi bước ra khỏi lớp, tôi vẫn bị người khác túm lấy cánh tay.

 

Bạn biết không? Điều buồn cười là trong lớp học nhỏ bé của chúng tôi, có sự phân chia giai cấp.

 

Nhóm năm người của Hà Chi Phương luôn đứng ở vị trí cao nhất, ngang ngược bá đạo.

 

"Lâm Ngôn, mấy ngày nay, có phải bọn tao đối xử với mày tốt quá rồi phải không?"

 

Tôi bị hai người cưỡng chế ấn xuống đất, sau đó Hà Chi Phương ngồi lên bàn trước mặt tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tay cô ta nghịch một chai nước rỗng, gõ lên đầu tôi.

 

"Nhưng lần này, bọn tao có thêm một thành viên mới đó."

 

Nhóm năm người Hà Chi Phương đều có gia cảnh rất tốt, khá coi thường những 'dân thường' như bọn tôi. Đang lúc tôi thắc mắc trong lớp cũng không có học sinh chuyển trường thì có một kẻ kéo một cô gái rụt rè tới.

 

Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã hiểu ra tất cả.

 

13

 

Sở dĩ tôi bị đám Hà Chi Phương này nhắm vào.

 

Là vì hồi lớp 10, tôi đã bắt gặp bọn họ bắt nạt một cô gái bị sứt môi và hở hàm ếch nhẹ.

 

Cái đầu đất của tôi, khi nhìn thấy bọn họ ép cô gái nuốt một con sâu lông, đã cầm chổi xông tới.

 

Thế là sau này, đối tượng bắt nạt của bọn họ đã trở thành tôi.

 

"Mày không phải nói mày muốn tham gia với bọn tao sao?"

 

Hà Chi Phương ra vẻ thân mật, véo nhẹ má cô gái đang rụt cổ.

 

"Muốn... muốn tôi làm gì?"

 

Ánh mắt của cô gái từ đầu đến cuối đều không hề dừng lại trên người tôi.

 

Ngón tay cô gái căng thẳng siết chặt vạt áo của mình.

 

"Làm gì à? Trước đây bọn tao đối xử với mày thế nào, thì giờ mày cứ làm y như thế với nó đi."

 

Cô gái quay đầu lại, ánh nắng chói mắt. Ngay khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô ấy lập tức né tránh một cách hoảng hốt.

 

"Xin, xin lỗi..."

 

"Tôi không làm được..."

 

Nhìn lại, tay cô ấy run rẩy một cách bất thường, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống, khóc nức nở.

 

Thái độ này rõ ràng đã khiến cho Hà Chi Phương không vui.

 

"Thứ vô dụng."

 

Cô ta đẩy cô gái ấy một cái, cô gái không kịp phòng bị, ngã ngửa ra sau.

 

Nhưng không ai để ý đến chuyện cô ấy không đứng dậy được.

 

Hai người giữ chặt tôi, còn Hà Chi Phương và những kẻ còn lại bắt đầu đá tôi.

 

Lẫn trong tiếng khóc thảm thiết xé lòng của cô gái, buổi chiều muộn ở trường học lại yên tĩnh một cách lạ thường.

 

Không rõ là không có ai, hay là chẳng ai muốn quan tâm.

 



 

Cho đến một lúc nào đó, trong căn phòng học trống trải vang lên tiếng gõ cửa đột ngột.

 

14

 

Vừa đúng lúc m.á.u từ má tôi b.ắ.n ra, tạo thành một vệt cong màu đỏ.

 

Văng lên đôi giày thể thao màu trắng, như một bông hồng rực rỡ.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, khoang mũi lập tức cay xè.

 

Người thiếu niên đeo ba-lô đen một bên vai.

 

Tay cầm chiếc huy hiệu định trả lại cho tôi.

 

Đang không chớp mắt nhìn tôi bị giẫm dưới gót giày.

 

"Anh..."

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Cổ họng tôi chỉ thốt ra được một từ.

 

"Mày tìm ai?"

 

Giọng điệu của Hà Chi Phương dù vẫn hung hăng, nhưng khi thấy Chu Thanh Diễm, khí thế đột nhiên yếu đi hẳn một bậc.

 

Anh tôi một tay đút túi quần, cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

 

Tôi ngẩng mặt muốn nhìn anh ấy, chợt nhận ra bộ dạng mình bây giờ thật thảm hại.

 

Ánh mắt anh ấy vẫn bình tĩnh, nhưng tôi đột nhiên dùng mái tóc che đi khuôn mặt mình.

 

"Tôi đến đưa đồ cho em gái."