Nhưng xét từ góc độ nhân đạo, đây chẳng qua là cách trả thù duy nhất của một người cha khi đã cùng đường.
Thêm vào đó, Hà Chi Phương và đồng bọn ngang ngược ngông cuồng, hành vi bắt nạt tàn nhẫn, sau khi Trương Quả chết, t.h.i t.h.ể của cô ấy có rất nhiều vết bỏng do t.h.u.ố.c lá và đánh đập để lại, cùng với sự quan tâm rộng rãi của dư luận xã hội.
Cũng có luật sư lạc quan phân tích rằng Trương Trí Thành sẽ được giảm từ án tử hình xuống tù chung thân hoặc án treo.
Nhưng không ai ngờ rằng, giữa phiên tòa.
Cha mẹ của đám bắt nạt đó, đã rút đơn kiện tại tòa. Từ chối mọi cuộc phỏng vấn của các phương tiện truyền thông, xã hội có nhiều lời đồn đoán.
Có người nói là lương tâm cắn rứt, có người nói là để vãn hồi dư luận.
Tóm lại, vụ án này từ đó về sau như chìm vào lớp lớp sương mù.
Thêm vào đó là tính thời sự của tin tức, một điểm nóng sẽ liên tiếp bị thay thế bởi những điểm nóng mới.
Chỉ trong một thời gian ngắn, sự chú ý đến vụ án Trương Quả từng ồn ào rầm rộ trước đó đã ngày càng giảm đi.
20
Khi tôi dọn đồ trong ký túc xá, tôi phát hiện chiếc huy hiệu cũ đã biến mất.
Chiếc huy hiệu mà anh trai tôi đã đích thân mang đến trả lại cho tôi.
Thật ra đó cũng không phải là một món đồ quá quan trọng, sau đó tôi cũng không để ý nhiều.
Mấy ngày nay liên tục mơ thấy chuyện hồi nhỏ, một buổi sáng thức dậy đột nhiên tôi chợt nảy ra một ý.
Muốn tìm chiếc huy hiệu đó, nhưng tìm mãi không thấy.
Không đúng rồi, chiếc huy hiệu của tôi đâu?
Sao có thể tự nhiên biến mất được?
Tôi mở máy tính, lại tìm kiếm đoạn video chúng tôi bị bắt nạt từng lan truyền điên cuồng trên mạng.
Góc quay cực kỳ kỳ lạ, là quay từ dưới lên, tôi nằm trên mặt đất, đối chiếu với khung cảnh lúc đó.
Rồi nhận ra.
Đây chẳng phải là góc nhìn của chiếc huy hiệu đó sao?!
Nó bị anh tôi vứt trước mặt tôi một cách có vẻ ghét bỏ, nhưng lại vừa vặn thu được mọi thứ lúc đó vào tầm mắt.
Phát hiện này đã khiến tôi nổi da gà giữa đêm khuya.
Chiếc huy hiệu đúng là của tôi, nhưng một thời gian dài nó đều qua tay anh trai tôi.
Nếu lúc đó anh ấy đã lắp camera lên đó...
Nhưng, tôi không hiểu.
Nếu video là do anh tôi quay, tại sao, anh ấy lại không che mặt mình.
Lại công khai phơi bày mình ra như vậy, để bị mắng cùng với những kẻ bắt nạt?
Những chuyện không thể hiểu nổi, tôi thường hỏi thẳng.
Thế nên khi tôi đi đến cửa nhà trọ của anh trai, tôi cũng không nhận ra lúc đó đã là bốn giờ sáng.
Lúc gà cũng đã ngủ say.
Tôi không muốn làm phiền anh tôi ngủ, thế là dựa vào cửa nhà anh ấy.
Dù sao tôi làm vậy cũng không phải lần đầu, điều chỉnh lại tư thế ngồi, gần như đã thành thói quen.
Nhưng tôi không dựa được bao lâu.
Cánh cửa, trực tiếp mở ra từ bên trong.
"Em không biết gõ cửa à?"
Bộ đồ mặc ở nhà đơn giản nhất, cũng có thể tôn lên dáng vẻ cao ráo, cân đối của anh ấy.
Dựa vào cửa, lông mày kiếm nhíu chặt lại.
Mượn ánh trăng mờ ảo, tôi nhìn anh ấy, quả nhiên phát hiện trên người anh ấy có vài chỗ dán băng y tế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Da anh tôi trắng bóc, nên những vết đó đặc biệt nổi bật.
Anh ấy quả nhiên đã bị đánh, để không làm tôi lo lắng, mấy ngày đó anh ấy mới tránh mặt tôi.
"Anh ơi, video là do anh đăng đúng không?"
Bóng tối là một đường ranh giới rõ ràng, rơi xuống người anh tôi, nhưng lại không rơi xuống người tôi.
“Camera trên huy hiệu cũng là do anh lắp vào tối hôm đó, anh cố tình để lại cái huy hiệu đó, vì biết em sẽ lấy nó.”
"Em đã bảo hôm đó cô gái luôn đi cùng anh tại sao lại cứ muốn sửa lại quần áo cho em, cô ấy nhân cơ hội đó đã lấy trộm cái huy hiệu."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Hôm đó, em đã gặp anh ở linh đường của Trần Quả."
"Là anh đã mang video đi tìm cha cô ấy đúng không?"
"Để đổi lại, anh yêu cầu gia đình ông ấy chứng minh video thực ra là được truyền từ điện thoại của Trần Quả ra."
"Vì như vậy, em sẽ không bị liệt vào danh sách người lan truyền video, sẽ không bị người khác trả thù, cũng sẽ không gặp nguy hiểm."
"Chỉ là, em không hiểu, anh ơi tại sao anh lại để lộ mặt... Ùm!"
Tôi bị anh trai đè lên cánh cửa.
Thật ra nói là "đè" cũng không đúng, vì động tác của anh ấy rất nhẹ nhàng, nói là "tán tỉnh" còn hợp hơn.
Trời ơi, "tán tỉnh", với anh trai mình — chuyện đó tôi thậm chí không dám nghĩ tới.
“Ừm... vì sao ư? Vì tôi... yêu em chăng?”
Ngón tay ngọc ngà cân đối của anh tôi khẽ nâng cằm tôi lên.
Quá gần, tôi và anh tôi chưa bao giờ gần đến thế.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khiến tôi ngày đêm mơ màng, anh ấy khẽ nháy mắt với tôi, tôi thậm chí còn ngừng thở.
"Tất cả những gì anh làm đều là vì em?"
"Thật ra anh rất thích em, thích đến mức sắp c.h.ế.t rồi?"
Anh tôi dừng lại ở một khoảng cách gần đến mức tôi không dám nghĩ đến.
Hơi thở của anh ấy nhẹ nhàng phả vào má tôi.
"Em nghĩ anh sẽ nói với em như vậy sao?”
"Lâm Ngôn, em có thể đừng lúc nào cũng mơ mộng hão huyền được không?"
"Em dựa vào cái gì?"
Chu Thanh Diễm nhanh chóng tránh xa tôi.
Và tôi, như bị rút cạn hết mọi sức lực.
Anh trai tôi cứ như vậy, khi tôi tưởng mình có thể với tới vạt áo của anh ấy, anh ấy lại dễ dàng đẩy tôi ra.
Anh ấy giống như vì sao xa trên trời, lấp lánh lấp lánh.
Tôi biết anh ấy rất đẹp.
Nhưng tôi không thể có được.
...
Trên đường về nhà đón bình minh, điện thoại rung lên, là một thông báo.
Thông báo một số tin tức vừa xảy ra.
Cha của Trần Quả đã chết.
Trên đường chuyển giao cho cơ quan liên quan.
Một chiếc xe tải lớn mất kiểm soát đã đ.â.m vào chiếc xe chở ông ấy.
Thi thể không còn nguyên vẹn.