21
Những ngày này, tôi luôn suy nghĩ, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá hỗn loạn.
Nếu không có ký ức kiếp trước, lúc này tôi dù thế nào cũng sẽ tránh xa anh trai tôi.
Nhưng tôi chỉ không hiểu, thật sự không thể hiểu nổi.
Cái c.h.ế.t của nhóm Hà Chi Phương, là ngay sau khi tôi nói với anh trai tôi rằng tôi bị bắt nạt.
Quá trùng hợp, vậy mọi chuyện thực sự không liên quan gì đến anh trai tôi sao?
Anh trai tôi thực sự… ghét tôi đến vậy sao.
Cứ như một mớ mã code hỗn độn, tôi luôn cảm thấy mọi thứ còn thiếu một mảnh ghép cuối cùng.
Về mảnh ghép đó, tất cả mọi thứ, đều chỉ về một điều duy nhất mà cả kiếp trước lẫn kiếp này tôi đều không biết.
Trận hỏa hoạn mười năm trước đã cướp đi cha mẹ nuôi của tôi.
Cũng cướp đi tất cả ký ức của tôi trước đó.
Tôi cúi đầu nhìn điện thoại, gửi cho anh trai đoạn tin nhắn cuối cùng đó.
"Anh ơi, anh có thể kể cho em nghe chuyện mười năm trước rốt cuộc đã xảy ra không?"
"Nếu anh kể cho em nghe, em sẽ không quấy rầy anh nữa."
Tôi cứ nghĩ câu nói này cũng sẽ chìm vào đáy biển như những lần trước.
Dù sao, bao nhiêu năm qua, dù tôi cố gắng nhớ lại, hay vắt óc hỏi anh ấy, anh ấy đều im lặng không nói.
Thế nhưng, đêm đó, anh trai tôi lại phá lệ trả lời tôi.
"Được thôi."
"Tối mai, bảy giờ, đến tìm tôi."
Lúc đó, tôi vốn nghĩ có lẽ câu "sẽ không quấy rầy anh nữa" đã làm anh trai tôi động lòng chăng.
Tôi nghĩ, mình nên để ý đến sự bất thường của anh ấy.
...
Thế nên, tôi vẫn nhớ, ngày hôm sau, buổi tối tôi đến tìm anh trai.
Mây chiều đỏ rực một dải, cháy mãi, cháy đến tận chân trời.
Bóng cây, bóng nhà, những chiếc bóng cứ quấn lấy nhau.
Tôi chỉnh lại cổ áo đồng phục, để mình trông ít nhất cũng tươm tất hơn một chút,
Tôi đẩy cửa căn trọ của anh trai.
Mà hoàng hôn vừa hay khuất sau những tòa cao ốc san sát nhau như vảy cá.
22
Căn phòng của anh tôi vẫn không có bất kỳ đồ trang trí thừa thãi nào.
Màn đêm buông xuống, căn phòng của anh ấy cũng không bật đèn.
Trên bàn có một chồng báo, đó là lần đầu tiên tôi nghiêm túc nhìn ngắm phòng ngủ của anh ấy.
Tôi ngạc nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, trên giá sách của anh tôi lại có nhiều sách y học đến vậy.
Anh ấy định thi chuyên ngành liên quan đến y học sao?
Tôi cẩn thận nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế, lơ đãng lật xem tờ báo trong tay,
Vẫn là cười lấy lòng trước.
"Anh ơi, sinh nhật vui vẻ."
"Em mua cho anh một cái bánh kem nhỏ."
À đúng rồi, hôm đó, còn là sinh nhật của anh trai tôi.
Ánh mắt anh ấy, cuối cùng cũng rời khỏi những dòng chữ nhỏ li ti trên tờ báo, đặt lên người tôi.
Lạnh lẽo như đêm đen u tịch, trống rỗng và bình lặng.
"Tôi... từ nhỏ đã luôn cảm thấy, những người khác rất ngu ngốc."
"Em cũng vậy, Lâm Ngôn."
Đó là lần đầu tiên, anh trai tôi thẳng thắn bày tỏ tâm sự với tôi.
"Tôi biết em thích tôi, ánh mắt đó của em, không thể dùng từ 'trần trụi' để miêu tả được nữa rồi."
"Nhưng, em có biết tôi thích gì không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tôi khác những người khác, tôi thích những bộ xương trắng phơi bày m.á.u thịt, tiếng la hét sắp chết, và hình hài con người khô héo."
"Bất cứ lúc nào, tôi đều nghĩ, một sinh mệnh tươi sống tan biến trong tay tôi, tôi sẽ phấn khích đến mức nào."
"Đây mới là con người thật của tôi, Lâm Ngôn."
Anh ấy đứng dậy, tiến lại gần tôi, một khoảnh khắc nào đó, không hiểu sao, tôi lại lùi lại một bước.
Anh ấy hài lòng mỉm cười.
"Thế nên, tôi đã tiễn cha đi rồi."
"Mẹ nghe tiếng động đi vào, bắt gặp cảnh tượng lúc đó."
"Thật ra, tôi không định ra tay với bà ấy."
"Là bà ấy tự mình sợ hãi lùi lại liên tục, rồi ngã cầu thang."
"Lúc đó em chắc đang ngủ nhỉ, tôi đã phóng hỏa, muốn đốt c.h.ế.t cả em nữa."
"Đáng tiếc, em không chết."
"Cứ như một hồn ma không tan, quấn lấy tôi cho đến bây giờ."
"Đây chính là câu chuyện năm xưa, Lâm Ngôn."
Chuyện hoang đường.
Kể cho ma nghe cũng không tin.
"Anh ơi, kỹ thuật bịa chuyện của anh tệ kinh khủng."
Anh trai tôi dường như biết tôi sẽ nhìn anh ấy bằng vẻ mặt "anh đang đùa tôi à".
Đêm đen như bóng ma vẫy gọi, anh ấy giơ tay lên, nhẹ nhàng bóp lấy cổ tôi.
Nhịp đập của mạch m.á.u rõ ràng đến mức, cứ như chỉ cần khẽ bóp là sẽ vỡ tan.
"Không tin? Đúng không."
"Con người sẽ vô thức quên đi những chuyện khiến mình đau khổ."
"Anh ơi, anh có bao giờ thấy những lời nói dối của anh cũng đầy sơ hở không?"
Đúng vậy, tôi không có ký ức đó nữa.
Nhưng chỉ bằng cảm giác, tôi không thể nào thích một kẻ g.i.ế.c người nhiều năm đến vậy.
"Trong mắt em, tôi chắc chắn là một người rất tốt phải không?"
Anh ấy đột nhiên khịt mũi cười một tiếng.
"Thế nhưng, có thật vậy không?"
"Không sao, tôi giúp em xác nhận."
Anh ấy ấn đầu tôi, ghì tôi xuống bàn học.
Tôi giãy giụa, không phải sợ anh ấy, mà là đang sợ, tôi chợt nhận ra mình đang trốn tránh điều gì,
Ký ức đó mà tôi luôn trốn tránh.
"Anh ơi, anh buông em ra!"
"Em dựa vào cái gì mà tin anh chứ, em...!"
Tờ báo đã ngả vàng đưa tin về vụ hỏa hoạn nhiều năm trước đập vào mắt tôi.
Về vụ hỏa hoạn đó, về đoạn ký ức bị thiếu hụt trong đầu tôi.
Như những ác quỷ đang lao tới gào thét, tôi sợ hãi, tôi đặc biệt sợ hãi, dường như chỉ cần nhìn thấy chuỗi văn tự đó là tôi lại run rẩy.
Dường như ngọn lửa bùng cháy dữ dội đó lại bao vây lấy tôi.
"Anh trai."
"Xin anh."
"Cứu em, xin anh."
Cô bé trong biển lửa gào thét, lần này, tôi nhìn thấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Anh trai tôi, ánh mắt nhìn tôi chưa bao giờ có chút ấm áp nào.
Anh ấy bỏ mặc tôi trong căn phòng như bị lửa bao vây, không hề quay đầu lại.
Anh tôi không lừa tôi.
Thật ra, anh ấy có bao giờ quay đầu lại đâu.