Tôi xuyên không thành đại tiểu thư phản diện giàu có.
Hệ thống đưa cho tôi một tấm thẻ đen, chỉ vào nam phụ khổ tình đang bị mưa to dội cho ướt sũng, nói:
“Nam nữ chính đã ở bên nhau, chỉ còn nam phụ yêu nữ chính mà không có được, rơi xuống đáy vực không ai quan tâm. Nhiệm vụ của cô là lấy tiền này giúp hắn đông sơn tái khởi, cứu rỗi cuộc sống hắc ám của hắn.”
Hệ thống giảng giải hăng say đến độ nước miếng văng tứ tung.
Nam phụ khi đạt được thành công, sẽ quay ra hận tôi - kẻ đã lợi dụng khi hắn nghèo túng và lấy tiền nhục nhã tôn nghiêm của hắn, liền dùng mọi thủ đoạn trả thù tôi.
Chờ sau khi tôi ch.ết, hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thừa nhận rằng hắn đã sớm yêu tôi.
Từ đó, ngày ngày hắn đều uống rượu đến mức say mèm. Mỗi đêm đều quỳ gối khóc lóc thảm thiết trước mộ tôi, bày tỏ sự hối hận sâu sắc của mình.
Nghe xong tấn bi kịch này, tôi kích động đến mức nước mắt lưng tròng, lanh lẹ giựt lấy tấm thẻ đen.
Đạp ga một cái, tôi lao vút qua nam phụ đang chán chường đứng bên đường, khiến nước b.ắ.n tung tóe lên người hắn. Sau đó tôi đi thẳng đến trung tâm thương mại gần nhất, quẹt thẻ mua hơn mười cái túi xách xa xỉ phẩm cùng tám cái vòng tay vàng lớn. Nhét hết vào cốp xe.
Tôi nghèo suốt hai mươi bốn năm, chợt xuyên sách đổi đời. So với nam phụ, tôi mới là người cần được tấm thẻ đen này cứu rỗi nhân sinh...
Cốp xe đã được chất đầy.
Tôi lau mồ hôi trán sau khi nhét toàn bộ chiến lợi phẩm vào cốp.
Hệ thống gấp gáp, hoảng loạn, kêu:
“Ký chủ, cô tới thế giới này là để cứu rỗi nam phụ, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị trừng phạt.”
Tôi nhanh nhẹn nằm xuống dưới bánh xe.
Không phải muốn xóa bỏ tôi sao?
"Đừng lề mề nữa, bây giờ mày điều khiển xe, đè lên người tao đi!"
Hệ thống gầm lên với khí thế kinh người:
“Hình phạt so với cái ch còn đáng sợ hơn. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ phải ở lại thế giới này mãi mãi!”
Không khí trong nháy mắt như ngưng đọng.
Tôi chống tay nhấc người dậy, nhanh chóng bò lên từ dưới bánh xe.
Cánh tay tôi còn đeo một chuỗi vòng vàng dài, chúng va vào nhau phát ra tiếng leng keng trong trẻo, thanh thoát.
Giọng tôi run rẩy vì kích động:
"Ý của mày là, nếu tao không làm nhiệm vụ, nhận phần thưởng, thì có thể vĩnh viễn ở lại thế giới này, làm con gái người giàu nhất? Mỗi ngày vừa mở mắt liền có tiền tiêu mãi không hết?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hệ thống nghẹn lời.
Nó đành chuyển sang dẫn dắt từng bước:
"Ký chủ, nghĩ cho cha mẹ cô đi, nếu như cô không trở về, bọn họ phải sống như thế nào đây?"
Tôi sung sướng vỗ ngực:
“Cái này mày yên tâm, tao đã tự tay mở van gas, dùng bật lửa tiễn bọn họ đi hết rồi. Trước khi xuyên sách trước, bọn họ muốn bán tao cho một lão già năm mươi tuổi, đổi lấy 38 vạn tiền sính lễ. Tao đánh nhau với cả nhà một trận, cuối cùng vặn mở van bếp ga đồng quy vu tận với bọn họ."
Hệ thống cố gắng giãy dụa lần cuối cùng:
"Trước khi xuyên sách, tên cô là gì?"
“Hứa Chiêu Đệ.”
Không gian lập tức im lìm.
Tôi đắc chí vô cùng, kéo chiến lợi phẩm của mình về nhà.
Trên đường về, tôi lại gặp phải nam phụ Thẩm Ngật An đang lo lắng, không kiên nhẫn đi đi lại lại.
Hắn đứng dưới mái hiên chật vật tránh mưa, cầm điện thoại di động trong tay, đang cố chấp gọi điện hết lần này đến lần khác.
Tôi liếc xéo điện thoại di động đang để chế độ im lặng ở ghế phụ.
Màn hình rõ ràng sáng lên vô số lần.
Lần cuối cùng điện thoại tự động cúp máy, màn hình dừng lại ở giao diện wechat.
Đoạn hội thoại hiển thị một hàng dài tin nhắn chuyển khoản, và thông báo đã nhận chuyển khoản ở bên dưới.
Dưới cùng là tin nhắn cuối trong ngày hôm nay Thẩm Ngật An gửi cho tôi:
[Không cần liên tục lấy tiền chà đạp tôn nghiêm của tôi, cô làm vậy chỉ khiến tôi càng cảm thấy ghê tởm hơn thôi.]