Tôi chưa bao giờ cảm thấy, bị người khác lấy tiền đập vào mặt mình là một loại sỉ nhục.
Trước khi xuyên sách, tôi thi đậu đại học. Nhưng cha mẹ lại bất công, chỉ vào mặt tôi mà mắng:
“Con gái nhà người ta đứa nào cũng biết điều, tốt nghiệp cấp ba là đi làm ở nhà máy trên thị trấn, trợ cấp cho gia đình, ngoan ngoãn đợi đến tuổi kết hôn rồi đổi sính lễ về nhà người. Ai như mày, làm chúng tao phí công nuôi dạy.”
Tôi mang theo hành lý đơn sơ, bỏ lại hai khuôn mặt dữ tợn phía sau, một mình bước lên xe lửa đến đại học.
Phải vay học bổng đóng học phí, trên người không còn một xu.
Cũng may trong ký túc xá có một cô đại tiểu thư tính tình nóng nảy.
Kim cương khảm trên móng tay của cô ấy, bằng với sinh hoạt phí một tháng của tôi.
Tôi trở thành người hầu của cô ấy, mỗi ngày hấp tấp giúp cô ấy mua nước mua cơm. Thậm chí quần áo mỹ phẩm cô ấy không cần cũng tiện tay ném cho tôi, tôi cũng vui tươi hớn hở nhận lấy.
Tất cả mọi người đều chỉ trích tôi không có cốt khí, giống như một con chó, vì tiền ngay cả tôn nghiêm cũng chịu vứt bỏ.
Nhưng tôi tính toán rất rõ ràng.
Mua cơm một lần có thể kiếm được một trăm tệ phí chạy vặt, xuống lầu lấy bưu phẩm hoặc là mua nước, cũng được ít nhất năm mươi tệ.
Quần áo cô ấy ném cho tôi, tất cả đều là hàng hiệu.
Mặc trên người đều cảm giác được độ mềm mại, dễ chịu, không như những bộ quần áo cũ nát trong tủ quần áo của tôi.
Một người không có gì để ăn, khi nhận được chén cháo hoa người khác đưa tới, phản ứng đầu tiên là cảm kích và lao vào ăn như ch đói. Chứ không phải nhìn chằm chằm vào mấy hạt cát sỏi trong bát, làm ầm ĩ về việc cháo không sạch sẽ.
Nhờ có cô ấy, tôi thuận lợi học xong bốn năm đại học, thậm chí còn tiết kiệm được mấy vạn tệ.
Nhưng Thẩm Ngật An thì khác.
Mỗi lần chuyển khoản, hắn im lặng nhanh chóng nhận lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sau đó lại tự dựng thẳng gai nhọn trên người, la hét rằng mình ủy khuất thế nào, nỗ lực bảo vệ lòng tự trọng chẳng đáng mấy đồng của mình.
Hắn vừa tiếc tiền, vừa muốn người khác quỳ lạy nhét tiền đưa vào tay hắn.
Đúng chuẩn một tên phượng hoàng nam đã ăn bám lại còn thích giả nhân giả nghĩa.
Mưa lớn không biết từ bao giờ không ngừng xối nước xuống mặt đất, xua tan cái nóng mùa hè.
Tôi lái xe trở về biệt thự, cố sức xách túi vào nhà.
Một đống hộp cao cấp nằm ngổn ngang ở giữa phòng khách, chiếm một nửa căn phòng.
Đến gần, còn có thể ngửi được mùi da thuộc thanh nhã toả ra từ túi xách.
Mùi tiền.
Thật sự khiến cho người ta vui vẻ.
Hệ thống thấy tôi không chút kiềm chế, vô tư chìm đắm trong đống túi xách, nhịn không được lên tiếng:
“Ký chủ, cô thương nam phụ một chút, cứu rỗi hắn đi mà, hắn chỉ vì yêu mà không có được, buồn đến mức bị trầm cảm."
Tôi đứng yên tại chỗ, âm u nói:
"Trầm cảm vì yêu hay vì nghèo thì thảm hơn? Tao đã nghèo suốt hai mươi bốn năm, bệnh trầm cảm của tao khéo còn tệ hơn hắn! Mày cứ lải nhải thêm một câu nữa, đêm nay bệnh trầm cảm của tao lập tức biến thành rối loạn lưỡng cực!"
Hệ thống quyết đoán câm miệng.
Bảo mẫu Lưu từ sau bếp đi ra, nhìn về phía sau tôi, không thấy bóng dáng Thẩm Ngật An đâu.
Thần sắc có chút không vui, ngữ khí mang theo vài phần oán giận, nói:
“Hứa tiểu thư, không phải cô lái xe đi đón Thẩm thiếu gia sao? Mưa lớn như vậy, ngài lại trở về một mình, Thẩm thiếu gia làm sao bây giờ?”