Mảnh đất tôi mua đang được triển khai dự án với khí thế hừng hực.
Điều làm tôi thấy khó hiểu chính là, nhân vật phản diện lớn nhất của cuốn sách mỗi lần gặp tôi đều mang theo hai vệ sĩ, lại còn luôn giữ khoảng cách ba mét với tôi, không dám tới gần.
Rõ ràng trong sách miêu tả, hắn là một tổng tài ăn nói thận trọng, vĩnh viễn thanh minh tỉnh táo, thái độ làm người cực kỳ tàn nhẫn.
Mô tả có chút khác biệt với hiện thực.
Hắn ước chừng là hối hận vì đã chia lợi nhuận năm năm cho tôi.
Cũng đúng.
Sau khi tôi mua được đất, trong tay đã không còn đủ tiền khởi công, hắn hợp tác với tôi, ném vào bên trong ước chừng bốn trăm triệu, cổ phần lại ngang hàng với tôi.
Khó trách hắn hối hận quyết định lúc trước.
Ngay lúc này.
Tôi cảm thấy tôi mới là nhân vật phản diện lớn nhất.
Tôi thường xuyên đắm mình ở công trường kiểm tra tiến triển, còn Thẩm Ngật An thì cứ ngồi xổm trước cửa biệt thự của tôi nhưng mãi không thấy người, mất rất lâu mới tìm được tung tích của tôi.
Hắn cũng bắt đầu canh giữ ở công trường.
Tôi coi lời nói của bác sĩ tâm lý là luật vàng, thuê vệ sĩ, từ xa nhìn thấy Thẩm Ngật An, liền đuổi người đi.
Cách thật xa, tôi vẫn nghe được thanh âm cuồng loạn của nam phụ thâm tình:
“Nguyệt Nguyệt, anh chỉ muốn nói với em một câu, chỉ chậm trễ của em một phút thôi.”
Tôi bĩu môi ghét bỏ.
Trước mắt là hạng mục trị giá bảy trăm triệu.
Sao tôi có một phút để nói chuyện với tên sao chổi này?
Lý Vi khinh thường liếc mắt nhìn hắn:
“Thôi đi, còn không phải vì tiền à. Rời sự bao bọc của cậu đã lâu, chắc lại bắt đầu hoài niệm những ngày thoải mái ở biệt thự rồi.”
Lúc mới rời khỏi biệt thự, Thẩm Ngật An cũng từng nghĩ tới việc gây dựng sự nghiệp, nhưng các ông chủ ngày xưa thân quen với hắn, sau khi biết hắn trở mặt với tôi, đều lựa chọn phớt lờ.
Những mối quan hệ mà hắn từng lấy làm kiêu ngạo hoàn toàn đứt đoạn.
Hắn cầm một phần mềm chưa thành thục, chạy gãy chân nhưng không ai nguyện ý liếc mắt một cái.
Nào có khí phách của kiếp trước?
Luật sư của tôi đuổi theo hắn đòi chín trăm chín mươi tám vạn tệ.
Lần nữa giảm bớt hai vạn, là vì tôi tự khấu trừ tiền thuốc men do đập vỡ trán hắn.
Tôi luôn rõ ràng về tiền bạc.
Tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi của người khác, nhưng người khác cũng đừng
nghĩ lấy được tiền từ chỗ tôi.
Thẩm Ngật An còn chưa trả tiền.
Rơi vào đường cùng, hắn quay lại kiện nữ chính, để cho nữ chính trả lại đồ hắn đã tặng.
Đến tận đây, nam phụ thâm tình và nữ chính triệt để đoạn tuyệt.
Không còn nữ phụ ác độc như tôi đứng ở giữa, hai người thế mà nháo đến mức đối chất với nhau ở tòa án.
Tình yêu ngày xưa không còn sót lại chút gì.
Sau khi trở mặt, Kiều Tịnh hoàn toàn an tâm làm chim hoàng yến nhỏ của nam chính, không bao giờ đề cập tới chuyện thượng vị nữa.
Tôi không quan tâm.
Tôi chỉ quan tâm, chín trăm chín mươi tám vạn của tôi, rốt cục đều đã trở lại.
Sau khi xây xong trung tâm thương mại, hệ thống đã lâu không lên tiếng đột nhiên reo lên bên tai tôi một câu:
“Ký chủ, tôi phải rời đi.”
Lương tâm còn sót lại không nhiều lắm của tôi khó có được mà le lói một chút:
"Xin lỗi, không thể giúp mày hoàn thành nhiệm vụ, đạt KPI --"
"Ký chủ, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiếng reo hò vang lên trong đầu tôi.
Lúc này tôi mới hiểu được.
Nhiệm vụ của hệ thống là cứu rỗi nam phụ thâm tình, để hắn thoát khỏi tính tình âm u cố chấp.
Tôi đã làm được rồi.
Nam phụ hiện giờ một chút âm u cố chấp cũng không có.
Chỉ còn lại sự tàn phá của cuộc sống và sự nghèo nàn trong túi.
Hắn không có thời gian để buồn rầu vì sắp hết giờ giao hàng.
Hắn cũng không có thời gian cố chấp, bởi vì sẽ nhận được bình luận kém.
Tuyệt vời.
Tôi tự khen mình.
Tôi đã thành công trong việc cứu vớt thành phần xấu của xã hội.
Khi khoản đầu tư thứ hai bắt đầu có lãi, tôi lấy ra một phần để quyên góp cho các trường tiểu học, đồng thời giúp các cô gái vùng núi không có điều kiện đi học có thể trở lại trường.
Đã lâu lắm rồi tôi không bị mất khống chế nữa.
Ác mộng trước khi xuyên sách cũng dần dần biến mất.
Ngày đầu tiên trung tâm thương mại khai trương, tôi thành công lấy được khoản hoa hồng đầu tiên từ nó.
Đúng lúc tôi chuyển sang nhà mới và đón sinh nhật 26 tuổi.
Tôi và Lý Vi còn có nhân vật phản diện cùng nhau gặp mặt ở nhà mới.
Trong lúc đó, Lý Vi đặt món ăn trên mạng.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Thẩm Ngật An xuất hiện trước mặt.
Hắn mang theo túi đồ ăn nặng trịch, như thường ngày đưa tới trong tay bảo mẫu, định nói gì đó, nhưng vừa ngước mắt liền thấy tôi ngồi ngay ngắn ở giữa sô pha.
Trong nháy mắt, hắn có chút hoảng hốt.
Rõ ràng mới hai năm không gặp, chúng tôi giống như đã xa cách cả một đời.
Hệ thống hoảng hốt nói:
“Hắn từng...... "
“Nguyệt Nguyệt, anh nằm mơ. Anh mơ thấy em giúp anh mở công ty, cũng đưa anh đến vị trí tân quý ở Hồng Kông. Nhưng vì tự tôn mãnh liệt thời niên thiếu, anh luôn cho rằng em cho tiền anh là đang nhục nhã anh, lấy oán trả ơn khiến Hứa gia phá sản. Cũng hại ch em.”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của hắn có chút nghẹn ngào run rẩy.
Có lẽ hắn đã mơ về kịch bản gốc của cuốn sách.
Mơ thấy mình phú quý cả đời, tỉnh lại, chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Bốn người trong căn phòng, thần sắc khác nhau.
Ánh mắt xa lạ của tôi đón nhận đôi mắt đau khổ của hắn, đáy mắt không có nửa phần gợn sóng.
Lý Vi tức giận nhìn về phía Thẩm Ngật An, liếc mắt xem thường.
Thẩm Ngật An đã bị xã hội mài mòn góc cạnh, vẫn dùng ánh mắt mong mỏi nhìn về phía tôi.
Khát vọng tôi có thể hồi tâm chuyển ý, chờ đợi tôi có thể yêu hắn lần nữa, kéo hắn ra khỏi vũng bùn.
Chỉ có nhân vật phản diện lớn nhất của quyển sách thuần thục chui lên sô pha, ôm đầu hô to:
"Đứng đó làm gì, mau đóng cửa đi! Bà cô Hứa này mỗi lần nhìn thấy hắn đều muốn phát điên. Nếu không đóng, tuần sau chắc chắn sẽ là thất tuần của ông đây.”
Cửa phòng bị đóng lại.
Một cánh cửa như ngăn cách chúng ta giữa hai thế giới.
Không giao hòa với nhau.
Thế giới mà Thẩm Ngật An từng ghét bỏ.
Cuộc đời này hắn không thể nào đặt chân vào nơi đó được nữa.