Càng không tin một người ngày xưa yêu hắn như vậy, giờ lại chỉ coi hắn là kqua đường.
Quá lâu rồi.
Hắn đã luôn duy trì sự cân bằng tinh tế.
Nhận tiền từ tôi.
Cống hiến tình yêu cho Kiều Tịnh.
Hắn hy vọng có thể đạt được cả hai bên.
Nhưng kết quả là mọi công sức của hắn đều thành công dã tràng.
Tôi vượt qua hắn muốn tiếp tục trở về biệt thự, Thẩm Ngật An đột nhiên quỳ gối trước mặt tôi.
Nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Hắn khàn giọng, nói:
"Nguyệt Nguyệt, nhất định là em đang gạt anh, làm sao em có thể không yêu anh nữa? Trước kia em yêu anh như vậy, sao lại đột nhiên không yêu nữa?"
Hắn quỳ rạp xuống đất.
Nước mắt che mờ tầm nhìn của hắn, khiến hắn không có nhìn thấy đôi mắt càng ngày càng đỏ của tôi.
Ngày tôi mở khoá van gas ra, mẹ tôi cũng quỳ trên mặt đất như vậy, dùng đạo hiếu để ép buộc tôi:
"Nguyệt Nguyệt, mẹ nuôi con lớn đến thế này, tại sao con không chịu nghĩ cho gia đình? Con đã hai mươi bốn rồi, những cô gái cùng tuổi trong thôn đã sớm lập gia đình, nhưng con luôn ích kỷ như vậy, chỉ lo cho bản thân mà không lo lắng cho người nhà. Mẹ quỳ xuống xin con, mẹ dập đầu với con, con lập gia đình, đổi sính lễ về giúp em trai con đi."
Bà ấy liên tục dập đầu rầm rầm, như thể chỉ cần làm vậy, tôi sẽ trở thành kẻ tội lỗi, thành cục bột dễ dàng bị nhào nặn dưới sự bắt cóc đạo đức của bà ấy.
Lần này, Thẩm Ngật An cũng quỳ xuống trước mặt tôi.
Dáng vẻ của hắn dần dần trùng khớp với thân ảnh già nua của mẹ tôi.
Tôi ghét mẹ tôi hơn cả bố và em trai tôi.
Tôi hận sự nhu nhược của bà ấy, hận bà ấy sau khi nhận hết đau khổ, lại muốn kéo tôi vào vết xe đổ của bà.
Càng hận bà ấy lấy việc mình bị ung thư ra để lừa tôi về nhà.
Người đáng thương từng phải chịu bóc lột, nay lại thành ác quỷ kéo người khác cùng xuống bùn lầy.
Màu m.á.u trong mắt tôi càng ngày càng đậm.
Quá khứ đan xen với hiện thực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trong nháy mắt lý trí bị nuốt chửng, tôi nắm tóc Thẩm Ngật An, đập mạnh xuống đất.
Cũng điên cuồng tức giận mắng:
“Bà đã thích dập đầu như vậy, hôm nay liền dập đầu cho đủ đi. Hôm nay dù bà có dập đầu đến ch, tôi cũng sẽ không tùy ý để cho bà sắp xếp. Tôi sẽ không lấy cuộc sống của mình ra đổi lấy một khoản sính lễ cho em trai. Càng không biến mình thành chất dinh dưỡng cho các người cắn xé.”
Mắng đến cuối cùng, tôi đã không phân rõ người trước mắt là ai.
Thẳng đến khi quản gia kéo tôi đang điên cuồng vào trong biệt thự, tôi mới thoáng khôi phục ba phần thanh tỉnh.
Tôi ngoái đầu nhìn Thẩm Ngật An.
Trán hắn m.á.u me be bét.
Như vậy cũng tốt.
Từ ánh mắt tuyệt vọng của hắn, tôi biết, Thẩm Ngật An hoàn toàn nhận rõ hiện thực.
Đó chính là tôi không chỉ không yêu hắn.
Còn hận hắn muốn chết.
Khi bác sĩ tâm lý đến lần thứ ba, tóc ông cũng đã rụng hết rồi.
Lần này, ông không bảo tôi điền phiếu nữa.
Ông ấy nói.
“Cách đó không có tác dụng.”
Bác sĩ quyết định từ bỏ, đơn giản trực tiếp hỏi tôi một vấn đề:
"Hứa tiểu thư, mỗi lần cô không khống chế được cảm xúc, có ai xuất hiện ở đó?"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút:
“Thẩm Ngật An, lần nào hắn cũng có mặt.”
Bác sĩ tâm lý hung hăng vỗ bàn:
“Nguyên nhân bệnh chính là do hắn. Tên sao chổi ch tiệt này! Sau này thấy hắn thì đi đường vòng, tốt nhất là giữ khoảng cách mười mét, tôi cam đoan cô sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa.”
Thần y.
Hoa Đà tái thế.
Trong nháy mắt kê thuốc đúng bệnh.
Tôi tỉnh ngộ tại chỗ.
Ngàn lần cảm tạ tiễn bác sĩ đi, nhớ kỹ lời căn dặn này của ông ấy.
Cuộc sống tương lai của tôi, tuyệt đối không cho phép nam phụ thâm tình xuất hiện nữa.