Trong sách, tôi đã dốc hết sức lực giúp hắn mở công ty, gây dựng sự nghiệp, và dùng tất cả các mối quan hệ cả đời để mở đường cho hắn.
Với con đường rộng mở như vậy, hắn đương nhiên có thể thăng tiến thuận lợi, không gặp trở ngại, thoải mái sở hữu tài sản trăm tỷ.
Nhưng bây giờ không có sự giúp đỡ của tôi.
Thẩm Ngật An một nghèo hai trắng, lại chỉ có một thân “ngạo cốt” đang kêu răng rắc.
Với Kiều Tịnh, người chấp niệm muốn gả vào hào môn, làm sao có thể cam tâm tình nguyện tiếp tục ở lại bên cạnh cái lốp dự phòng vô dụng này?
Thẩm Ngật An nắm tay Kiều Tịnh rời khỏi biệt thự.
Hai người họ đi lề mà lề mề.
Giống như đang chờ tôi xuống nước mở miệng giữ họ lại.
Cho đến khi hai người bọn họ ra khỏi biệt thự, cửa sắt phía sau loảng xoảng một tiếng đóng lại.
Thẩm Ngật An vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ rằng tôi sẽ hối hận, bỗng nhiên bị hiện thực tàn nhẫn đả kích.
Trên mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, đứng ở ngoài cửa không biết làm sao.
Trong biệt thự, hệ thống cẩn thận từng li từng tí nhìn con ngươi đỏ như m.á.u của tôi, thử thăm dò cùng tôi thương lượng:
“Nếu không, cô đi khám bác sĩ tâm lý đi. Cô của hiện tại còn giống kẻ điên hơn cả nam phụ si tình…”
Bác sĩ tâm lý ngồi trước mặt tôi, cầm trong tay xấp giấy kiểm tra sức khoẻ tôi đã điền xong.
Sau đó dựa theo quy trình, hỏi tôi:
“Hứa tiểu thư, cô cảm thấy nguyên nhân lớn nhất khiến cô không thể khống chế được cảm xúc là gì?”
Tôi dựa lưng vào ghế, mặt không chút thay đổi phun ra một chữ:
“Nghèo.”
Sau khi chữ này thoát ra ngoài, tôi khua tám cái vòng vàng lớn trên cổ tay làm y hoa cả mắt.
Bác sĩ tâm lý há to miệng, ngập ngừng hồi lâu, mới kiên trì hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Trong cuộc sống hàng ngày, cô thấy mình có dấu hiệu gì của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không?"
Tôi đã suy nghĩ rất kỹ.
Tôi chỉ là mua rất nhiều đồ nhét đầy phòng mình thì trong lòng mới có cảm giác an toàn, mới không sợ mình lại như lúc trước ăn bữa được bữa không.
Đôi khi cảm giác mình rất giống một con chuột hamster, liều mạng tích trữ thức ăn, liều mạng nhét thức ăn vào dạ dày.
Bác sĩ tâm lý tháo kính mắt xuống dụi dụi mắt, ánh mắt cố gắng tránh tám cái vòng vàng tôi đeo.
Sau đó gãi gãi đỉnh đầu sắp hói.
Đưa ra một kết luận mà tôi không thể tin được:
"Căn cứ... căn cứ vào kết quả kiểm tra, cô đã phải sống lâu dài trong hoàn cảnh bị chèn ép và thiếu thốn dẫn đến áp lực tâm lý rất lớn. Kiến nghị cô nên lắng nghe bản thân, mua một vài món đồ chất lượng trong nhà, điều này có thể giúp giảm bớt cảm giác lo âu.”
Điện thoại di động truyền đến tiếng ting ting.
Tôi mở ra xem, là tin nhắn bạn thân gửi tới cho tôi:
[Hàm Nguyệt, mảnh đất mà học bá Thẩm nhìn trúng ngày mai sẽ bán đấu giá, chúng ta gặp ở hội bán đấu giá nha.]
Tương lai mảnh đất này tăng giá không ít.
Tôi đang suy nghĩ.
Nếu có thể mua được thì sau khi tôi kiếm được tiền, chẳng phải có thể quyên góp thêm mấy trường tiểu học, giúp được nhiều đứa trẻ không có điều kiện đọc sách trở lại trường học hơn sao?
Thả mình trong những tưởng tượng về một tương lai ấm áp, tôi cảm thấy như trở lại những năm tháng trước khi mình còn chưa trở thành nữ phụ.
Cũng từng khao khát sự ấm áp của gia đình.
Cũng từng ảo tưởng qua một bản thân không cần vì chuyện ăn mặc mà phát sầu.
Hoàn toàn không phải chịu kết cục trở nên cuồng loạn mở van gas t.ự s.át.