Cứu Rỗi Nam Phụ Âm U Cố Chấp Bằng Tiền

Chương 5



Cô ta rụt hai vai, làm bộ hồn bay phách lạc, xoay người muốn rời đi.



Nhưng Thẩm Ngật An nắm chặt lấy cổ tay cô ta.



"Đã trễ thế này, bên ngoài trời vẫn còn đang mưa to, em chạy loạn khắp nơi, nếu sốt cao thì sao? Đêm nay ở lại đây, anh dẫn em về phòng tắm rửa trước.



Nói xong, hắn lướt qua tôi, muốn dẫn Kiều Tịnh lên tầng hai.



Thẩm Ngật An ở phòng dành cho khách lớn nhất tầng hai, toilet và phòng thay đồ đều đầy đủ mọi thứ, hơn nữa mỗi ngày đều có người giúp việc đến quét dọn.



Tôi nhanh chóng lên tiếng:



“Chờ một chút!”



Thẩm Ngật An không kiên nhẫn quay đầu lại:



“Hứa Hàm Nguyệt, tôi khuyên cô có chừng mực, tôi không có thời gian cãi nhau với cô. Người tôi thích vẫn luôn là Tịnh Tịnh, tôi chỉ coi cô là chị gái thôi.”



Tôi lớn hơn hắn một tháng, đúng là chị gái.



Hệ thống đúng lúc xen vào một câu:



“Ký chủ, nếu không cô coi hắn như em ruột của mình, cứu rỗi một chút, như vậy tôi cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi. Đúng rồi, bình thường em trai ruột của cô nói nhiều nhất với cô về cái gì?"



Là cái gì đây?



Tôi dường như nhìn thấy Hứa Thiên Tứ hung tợn nắm tóc tôi, khuôn mặt mập mạp phóng đại vô hạn trước mắt tôi.



Tôi bắt chước giọng điệu của nó lên tiếng:



"Chị gái của người khác đều phải gả ra ngoài đổi về sính lễ cho em trai tiêu, dựa vào cái gì mày không đồng ý lập gia đình? Mày không lập gia đình thì sau nàytao lấy đâu ra tiền mua nhà mua xe? Hôm nay ông đây phải đánh ch mày!"



Hệ thống lại im lặng.



Hai mắt tôi đỏ bừng.



Khuôn mặt Thẩm Ngật An và Hứa Thiên Tứ dần dần chồng lên nhau.



Hận ý bao phủ toàn thân.



Tôi cầm lấy bình hoa trong tay hung hăng ném lên người hắn!



Không được chính xác lắm.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nương theo tiếng thét chói tai của Kiều Tịnh, bình hoa vỡ vụn bên chân Thẩm Ngật An, vỡ tung tóe thành từng mảnh nhỏ đầy đất.



Hắn bị dọa đến lui về phía sau một bước, đến khi phản ứng lại được thì lập tức che chở Kiều Tịnh phía sau, vẻ mặt dữ tợn nói:



“Cô phát điên cái gì? Lập tức xin lỗi Tịnh Tịnh, nếu không, đêm nay tôi sẽ dọn ra khỏi biệt thự của cô!”

Lời uy h.i.ế.p này đúng là làm cho tôi... cười đến sung sướng vô cùng.



Chỉ vào cửa biệt thự đang rộng mở, nói:



“Được, vậy cậu mau cút đi, sau đó nhớ trả tiền thuê nhà một năm nay, cả số tiền tôi đã chuyển cho cậu nữa.”



Bên ngoài trời mưa tầm tã.



Thẩm Ngật An bàng hoàng như sét đánh ngang tai, hai tay nắm chặt thành quyền.



Trên mặt không chút che giấu lộ ra hận ý đối với tôi.



Hắn hận tôi vì điều gì? À, tính ra thì "tôi" đã làm cho hắn rất nhiều việc "đáng hận" đấy:



Hắn hận tôi cho hắn tiền? Hận tôi cho hắn vào biệt thự ở?



Hay là hắn hận tôi giúp hắn gây dựng sự nghiệp?



Hoặc là hắn hận tôi dùng quan hệ của mình trải đường cho hắn?



Một lúc lâu sau, tôi nghe tiếng Thẩm Ngật An nghiến răng:



"Hứa Hàm Nguyệt, cô phải nhớ rõ rằng, hôm nay chỉ cần tôi rời khỏi cánh cửa này, tuyệt đối sẽ không trở lại!"



Chiêu lạt mềm buộc chặt này, đối với tôi chưa từng có hiệu quả.



Tôi chậm rãi nói:



"Như thế nào, tôi còn hy vọng loại ký sinh trùng như cậu quay lại à?"



Máu trên mặt hắn như bị rút sạch.



Trước đó, tôi chưa bao giờ nói một câu nặng lời như vậy với hắn.



Kiều Tịnh nhịn không được bênh vực kẻ yếu:



"Hứa Hàm Nguyệt, làm sao cô có thể ỷ vào tiền tài, cứ vũ nhục người khác như vậy được chứ? Ngật An nhất định sẽ thành công, anh ấy nhất định sẽ không thua kém bất cứ ai.”