Tiếng xì xào trong phòng đấu giá truyền vào tai Thẩm Ngật An.
Đơn giản là nói hắn là kẻ ăn cơm mềm*, được bao dưỡng.
Kiều Tịnh nhịn không được đứng dậy chất vấn tôi:
“Hứa Hàm Nguyệt, cô dựa vào cái gì không đưa đất cho Ngật An?”
Tôi hơi híp híp mắt.
"Vậy cô cầm ba trăm triệu đi giúp hắn đi?"
Kiều Tịnh nghẹn lời.
Thế gian này, giống như chỉ cần nam phụ u ám cố chấp một chút, tất cả mọi người đều phải bất chấp tất cả hộ tống hắn.
Tôi cũng là kẻ điên, chanh chua, âm hiểm.
Tại sao tất cả mọi người không hỗ trợ tôi chứ?
Vẻ mặt Thẩm Ngật An trở nên hung ác nham hiểm.
Hắn kéo tay Kiều Tịnh, trước khi rời khỏi buổi đấu giá hung tợn ném cho tôi một câu:
"Hứa Hàm Nguyệt, đời này, cho dù cô quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không trở về biệt thự của cô!”
Nam phụ si tình mang theo nữ chính của hắn hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Không có tôi chắn giữa họ.
Tôi nghĩ, Thẩm Ngật An hiện tại hẳn là đã đạt được mong muốn của hắn, phải thuận buồm xuôi gió mới đúng.
Ngày thứ ba sau khi mua được mảnh đất đó, tôi rảo bước vào cửa hàng quần áo cao cấp của trung tâm thương mại.
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve kiểu mẫu mới nhất.
Chất liệu vải mềm mại kia, thật sự có thể xoa dịu sự lo âu trong lòng.
Đột nhiên, hệ thống ở trong đầu tôi sâu kín thở dài.
Tôi thức thời hỏi một câu:
"Như thế nào, mấy ngày nay tao không nổi điên, làm lòng dạ mày thanh thản đến độ bắt đầu than thở?"
“Nam phụ si tình hiện tại có chút đáng thương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nó tri kỷ cho tôi xem tình hình gần đây của Thẩm Ngật An.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Thẩm Ngật An tính toán số tiền còn lại trên người mình, đến thôn Thành Trung thuê một căn hộ.
Vào mùa hè oi bức này, bên trong nóng như cái lồng hấp.
Nhưng hắn giống như tướng quân đánh thắng trận, ôm nữ chính yêu dấu, thâm tình chân thành nói:
“Tịnh Tịnh, cho anh chút thời gian, anh nhất định có thể cho em sống những ngày tốt lành. Bây giờ anh còn thiếu chút tiền khởi nghiệp, chỉ cần có thể gom góp được tiền, nhất định có thể gây dựng sự nghiệp thành công.”
Ở nơi hắn không nhìn thấy, Kiều Tịnh lộ vẻ ghét bỏ hoàn cảnh chật chội này.
Tuy rằng cô ta xuất thân bình thường, nhưng cũng từng yêu nam chính oanh oanh liệt liệt.
Từng ở biệt thự cao cấp, từng ăn nhà hàng đắt tiền nhất, ngủ ở khách sạn hơn vạn tệ một đêm.
Làm sao nguyện ý trở về thôn Thành Trung?
Kẻ từng được sư tử yêu thương, tất nhiên sẽ chỉ xem linh cẩu như ngọn cỏ ven đường.
Hệ thống thử mở miệng:
"Nếu không, chúng ta cứu rỗi hắn một chút, dù sao tôi cũng cần KPI, kí chủ không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ hạ thấp tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ cá nhân nhiệm vụ của tôi.”
Lúc này tôi đang đứng trong phòng thử đồ.
Trên tay cầm một cái khăn lụa mỏng dài.
Nghe nó nói vậy, tôi quả quyết siết chặt cổ.
Một bên trợn trắng mắt, một bên khàn giọng nói:
“Nào, có bản lĩnh mày nói thêm một câu tao nghe xem. Có tin tao lập tức biểu diễn một màn tự bóp ch chính mình ngay tại đây trợ hứng cho mày không?"
Hệ thống khóc tới kêu cha gọi mẹ:
"Ký chủ, chúng ta bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện được không?"
Tôi buông khăn lụa ra, chuyển đề tài:
“Mày nói cũng đúng, nam phụ quả thật có hơi thảm một chút, dù sao cảng thành tấc đất tấc vàng, dù là ở thôn Thành Trung cũng tốn không ít tiền.”