Cứu Rỗi Nam Phụ Âm U Cố Chấp Bằng Tiền

Chương 9



Tôi lấy di động ra, mở wechat của Thẩm Ngật An.



Hắn đã rời khỏi biệt thự được mấy ngày, nhưng vẫn chưa xóa bỏ phương thức liên lạc của tôi.



Avatar của hắn vẫn nằm trong danh sách liên lạc.

‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍

‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍‍Trang cá nhân đăng bài mới ba lần một ngày.



Mỗi một bài đều như khoe khoang về tình yêu mình có được.



Tin nhắn cuối cùng của wechat còn dừng lại ở câu nói hùng hồn của hắn.



Tôi gửi một câu:



[Thẩm Ngật An.]

Phía đối diện gần như ngay lập tức hiển thị biểu tượng đang soạn tin nhắn.



Hắn soạn một hồi lâu, một lúc sau mới gửi cho tôi một câu:



[Hứa Hàm Nguyệt, đến bây giờ cô mới liên lạc với tôi, không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?]



Muộn chỗ nào?



Đòi nợ thì không bao giờ là muộn.



Tôi nhíu mày, trả lời một câu:



[Cũng không tính là muộn.]



[Một năm qua tôi chuyển tiền cho cậu, còn có tiền thuê nhà, tôi đã bảo luật sư sắp xếp xong gửi vào hòm thư của cậu, nhớ trả tiền đúng hạn.]



Đối diện đột nhiên im lặng.



Ngay cả biểu tượng soạn tin cũng biến mất.



Tôi đợi rất lâu, cũng không thấy hắn trả lời.



Thẩm Ngật An từng cảm thấy tôi cho hắn tiền là tôi đang nhục mạ hắn.



Hiện tại tôi muốn đòi lại sự nhục nhã này, hắn lại ôm chặt nó, một xu cũng không trả lại.



Thấy hắn chậm chạp không trả lời, tôi cố ý gửi wechat của bảo mẫu Lưu cho hắn.



[Bà ấy rất thích cậu, đối xử với cậu như con ruột.]



[Hiện tại bà ấy đã bị tôi sa thải, nếu cậu muốn thuê bảo mẫu thì liên lạc với bà ấy đi.]



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

[Lương tháng tám ngàn tệ, bao ăn bao ở, ngày nghỉ cũng có lương, đừng quên nhé.]



Vẫn không có hồi âm gì.



Tôi giơ điện thoại di động lên cho hệ thống xem.



[Mày thấy rồi đó, không phải tao không muốn cứu hắn, là tại hắn không để ý đến tao. Này gọi là gì nhỉ? À, gọi là "lực bất tòng tâm".]



Lúc này, hệ thống hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.

 

Đất bán đấu giá nhanh chóng được phê duyệt, hạng mục mới bắt đầu chuẩn bị khởi công.



Vì để kéo thêm chút đầu tư, tôi cố ý tới tìm nhân vật phản diện lớn nhất của quyển sách này.



Hệ thống ban đầu còn ngăn cản không cho:



【 Ký chủ, hắn chính là nhân vật phản diện đó, là kẻ dậm chân một cái cả cảng thành đều phải run rẩy! 】



Tôi dùng lý tranh luận:



【 Không tìm người như hắn đến đầu tư, chẳng lẽ tao đi tìm cái tên đang ở thôn Thành Trung, dậm chân một cái trần nhà dưới tầng rung bần bật để ném tiền cho hắn à? 】



Cuộc gặp gỡ diễn ra rất thuận lợi.



Linh hồn dưới thân thể này, từng phải đeo thêm em trai như cục tạ, không có chút kiến thức nào về đầu tư và buôn bán.



Tôi biết rõ thế mạnh duy nhất của mình, chính là trước khi xuyên sách, đại tiểu thư từng vô tình cằn nhằn bên tai tôi:



“Làm ăn, phải biết lúc nào nên từ bỏ món lợi nhỏ. Con người chỉ khi lấy được lợi ích, mới có thể đồng ý tiếp tục hợp tác với cậu.”



Cô ấy không chỉ giúp tôi học xong khoa chính quy, mà còn dạy tôi rất nhiều thứ thực dụng.



Ngay cả bằng lái xe, cũng do đại tiểu thư vì ngại khổ ngại mệt, nghỉ hè lại phải học lái xe nên kéo tôi theo làm bạn.



Vì thế cũng đóng học phí cho tôi.



Tôi đau khổ suy nghĩ về điều này.



Quyết đoán sửa bốn sáu phần lợi nhuận trong hợp đồng thành ba bảy.



Hợp đồng được ký kết, tôi nhất thời hứng lên, gọi mấy chai rượu vang đỏ đắt tiền.



Chỉ là không nghĩ tới.



Khi cửa phòng ăn bị đẩy ra, người bưng rượu đi vào.



Lại là Thẩm Ngật An.