Lúc bị cha mẹ ruột và đứa con gái nuôi của họ đuổi ra khỏi nhà, tôi vừa nhận được giấy chẩn đoán ung thư dạ dày. Sờ túi quần chỉ còn vỏn vẹn tám trăm đồng, tôi nằm trong căn phòng trọ chật hẹp, nghĩ đến việc đặt mua một lọ thuốc ngủ để giải thoát cho xong.
Vừa mở điện thoại, một game mobile cổ phong hiện lên. Một nhân vật nhỏ nhắn trông như vị tướng quân đang dẫn theo vài thuộc hạ, bị vây hãm trên vách núi cheo leo. Họ đói rét, đã ba ngày không có lương thực.
Tôi nghĩ, trước khi chết, làm một việc tốt vậy.
Tôi bấm vào nút nạp tiền ở góc trên bên phải. Mười xu. Đổi được mười cái bánh bao trắng.
1.
"Bịch!"
Mười cái bánh bao tròn lăn đến chân Bùi Quân Việt. Đã ba ngày không hột cơm nào vào bụng, hắn ngơ ngác, đưa tay nhặt lên. Bánh bao mềm mại, ngọt ngào, tỏa ra hơi nóng ấm áp. Bánh bao trắng. Không hề lẫn một chút cám nào. Cầm trong tay, có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm nóng hổi lan tỏa trong lòng bàn tay.
Bùi Quân Việt theo bản năng cắn một miếng. Vị ngọt tràn ngập khoang miệng, không hề có dấu hiệu trúng độc.
Lẽ nào được Thần nữ phù hộ?
Hắn như nhặt được bảo vật, vội vàng chia bánh bao cho mấy thuộc hạ, bản thân chỉ bẻ một miếng nhỏ nắm trong tay.
Mấy người bị vây hãm trên vách núi đã năm ngày. Tên hết sạch, lương khô cũng chẳng còn. May mà nơi này hiểm trở, dễ thủ khó công, mấy chục tên lính tinh nhuệ Tây Khuyết đuổi theo không dám manh động tiến lên. Chỉ cắt đứt đường xuống núi, định vây hãm một tháng, đợi người ta c.h.ế.t đói.
Ăn bánh bao xong, cái bụng đói rỗng đã có thức ăn, thân thể gần như đông cứng lại cũng khôi phục được chút sức lực. Ngay cả đôi môi thâm tím cũng trở nên hồng hào.
Nhưng vẻ mặt Bùi Quân Việt vẫn không hề giãn ra chút nào. Mùa đông chỉ có cành khô cỏ héo. Cứ tiếp tục chờ đợi, vẫn là cái c.h.ế.t đói.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời xám xịt, đột nhiên vén áo quỳ xuống, dập đầu ba cái về phía trời xanh.
"Nếu Thần nữ có thể ban cho một trận tuyết lớn, để Bùi mỗ dẫn phó tướng phá vòng vây tiếp tục bảo vệ biên cương, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa cho Thần nữ, để báo đáp đại ân đại đức."
2.
Tôi buồn cười nhìn tiểu tướng quân cổ trang trong điện thoại. Trên đầu hắn xuất hiện một bong bóng thoại. Rõ ràng viết, muốn cầu một trận tuyết lớn, để hắn có thể thành công phá vây trở về doanh trại, tiếp tục bảo vệ bình yên cho bách tính biên thùy. Thậm chí kiếp sau còn định làm trâu làm ngựa cho tôi.
Game này làm thật sự chân thật. Từ đường vân trên quần áo đến động tác chân tay, từ sợi tóc đến vẻ mặt khát khao của tiểu tướng quân.
Tôi cố nén cơn đau dạ dày, mở cửa hàng tìm kiếm một lượt. Một trận tuyết lớn, chỉ cần năm mươi xu.
Tôi không chút do dự bấm nạp tiền.
Trong game, mây đen ùn ùn kéo đến, tuyết lớn dần rơi xuống, dày đặc che khuất tầm nhìn. Vẻ mặt nghiêm trọng của tiểu tướng quân bỗng chốc biến thành vui mừng khôn xiết.
Tôi vừa định vào cửa hàng mua cho hắn một cây cung tên tốt, điện thoại rung lên. Nhóm chat có tin nhắn mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cuu-roi-ugvi/chuong-1.html.]
Tôi thoát khỏi game. Bấm vào nhóm chat "Gia đình yêu thương". Thấy giấy chẩn đoán ung thư dạ dày của tôi bị anh trai Giang Ngôn Chu đăng lên nhóm. Anh ta tag tất cả mọi người trong nhóm.
[Đến cả giấy chẩn đoán ung thư cũng làm giả được, cố tình để lại cho chúng ta phát hiện.]
[Vì tiền, thật là làm ra đủ trò.]
3.
Tôi bực bội vỗ đầu. Tờ giấy chẩn đoán này, tôi đã để quên ở nhà họ Giang.
Lúc nhận được kết quả chẩn đoán, trong lòng tôi còn ôm một tia hy vọng, có thể vay cha mẹ ruột một ít tiền chữa bệnh. Nhưng thứ tôi nhận được lại là vẻ mặt nhăn nhó chán ghét của ba tôi.
"Mới nhận về được mấy ngày, đã bịa ra chuyện bệnh tật để đòi một trăm triệu, sống lang thang bên ngoài bao nhiêu năm, con thật sự nhiễm thói hư tật xấu rồi."
Một trăm triệu để chữa bệnh thì đắt. Nhưng tiền tiêu vặt hàng tháng của con gái nuôi, còn hơn cả một trăm triệu.
Trong nhóm chat đang bàn tán sôi nổi.
Mẹ Giang: [Tiểu Hòa, chúng ta vất vả tìm con mười mấy năm, sớm biết con trở nên chua ngoa, keo kiệt, tham lam như vậy, mẹ thà sớm dập tắt ý định tìm con.]
Bố Giang: [Thật là một bộ dạng thực dụng.]
Giang Ngôn Chu: [Con đã nói rồi mà, cô ta sớm muộn gì cũng lộ ra cái đuôi tham tiền, mới về được có tí đã giả vờ bị ung thư đòi tiền rồi.]
Giang Uyển Nhi: [Ba, mẹ, anh Hai, chị chỉ là muốn thu hút sự chú ý của mọi người, muốn được quan tâm thôi, mọi người nói vậy, chị sẽ buồn đấy.]
Tôi nhanh chóng đính chính.
Trần Hòa: [Không sao, tim tôi làm bằng thép không gỉ, không biết buồn đâu, mọi người cứ tiếp tục đi.]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mọi người im lặng.
Một lát sau.
Giang Ngôn Chu: [Đây là nhóm chat gia đình chúng ta, người ngoài không cần thiết phải tồn tại nữa đúng không?]
Giây tiếp theo, tôi nhận được thông báo.
[Bạn đã bị mời ra khỏi nhóm.]
Anh ta nói đúng. Cái tên mang họ khác của tôi chen vào đó, quả thực không cần thiết phải tồn tại.