4.
Đáng lẽ tôi cũng phải mang họ "Giang". Ba tuổi bị lạc, cha mẹ ruột vì muốn vơi đi nỗi nhớ con gái, đã nhận nuôi một bé gái trạc tuổi tôi. Họ dồn hết sự áy náy dành cho tôi, lên người Giang Uyển Nhi.
Mãi đến mười lăm năm sau, ngày hôm sau kỳ thi đại học, tôi đến Hải Thành làm phục vụ kiếm tiền học phí. Trong phòng VIP được trang hoàng lộng lẫy, có một gia đình ăn mặc toàn đồ hiệu đang chúc mừng con gái thi đại học xong. Cô gái được vây quanh hạnh phúc như một nàng công chúa nhỏ.
Tôi bưng bát cháo hải sản nóng hổi, không biết bị ai vấp chân, cả người lẫn cháo đổ ập xuống đất. Anh trai của cô gái không nói không rằng, lao đến cho tôi một cái tát mạnh.
"Mắt cô mù à? Tiệc mừng thi đậu đại học của em gái tôi, mà cô cũng dám phá hỏng?"
Cái tát đó suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ của tôi. Tôi ngậm nước mắt ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt giống Mẹ Giang đến tám phần.
Cái tát thứ hai bị khựng lại giữa không trung. Xung quanh vang lên những tiếng hít hà. Tiếp theo là xét nghiệm ADN.
Tôi với bộ dạng nghèo khó, bước vào cái ổ vàng son xa cách mười lăm năm.
Tối hôm đó, Giang Uyển Nhi lấy đôi bông tai đẹp nhất của mình, rưng rưng nước mắt nhét vào tay tôi.
"Chị, đây là đôi bông tai em thích nhất, em tặng chị hết, được không? Mấy năm chị lưu lạc bên ngoài, ba mẹ rất nhớ chị."
Bông tai thật đẹp, kim cương lấp lánh. Thắp sáng cuộc đời nghèo khổ mười mấy năm của tôi.
Tôi không nhịn được đưa tay nhận lấy, Giang Uyển Nhi lại nở nụ cười đắc thắng, quay người khóc lóc lao vào lòng Mẹ Giang.
"Mẹ ơi, chị lấy trộm đôi bông tai kim cương con thích nhất."
Nói xong, cô ta lại ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên.
"Nhưng những thứ này đáng lẽ đều là của chị, em bằng lòng nhường cho chị."
5.
Ánh mắt Giang gia nhìn tôi đều thay đổi. Bố Giang tức giận mắng chửi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
"Sao con lại trở nên như vậy? Ở bên ngoài mười mấy năm, chỉ học được cái thói ăn cắp ăn trộm sao?"
Dấu ấn "tham lam" in hằn lên người tôi. Giang Ngôn Chu che chở cho em gái yêu quý phía sau, lạnh lùng nhìn tôi.
"Cô thật sự là em gái tôi sao? Xét nghiệm ADN chắc không nhầm chứ? Trong ấn tượng của tôi, em ấy trắng trắng mập mập, giống như cái bánh trôi vậy, đâu có giống cô gầy gò ốm yếu, lại còn tay chân không sạch sẽ như thế này?"
Đó là đêm đầu tiên tôi trở về Giang gia. Không có tình thân muộn màng che chở, chỉ có sự nghi ngờ và bất mãn của người thân dành cho tôi.
Tôi đã mất tích mười lăm năm. Từ khi có ký ức, tôi đã sống ở trại trẻ mồ côi. Tôi u ám, tự ti, nhạy cảm. Hẹp hòi, hay thù vặt. Giống như một con chuột cống trong cống rãnh, hoàn toàn không có vẻ ngoài tươi sáng của phượng hoàng được nuôi trong nhung lụa.
Tôi không hợp với gia đình này. Họ đưa tôi trở lại cuộc sống giàu sang, họ đang chờ đợi lời cảm ơn của tôi. Tôi lại căm hận họ đã làm mất tôi mười lăm năm, đang chờ đợi lời xin lỗi của họ. Chúng tôi đều không thể chờ đợi được thứ mình muốn.
Dạ dày ngày càng đau dữ dội. Tôi cuộn tròn trong căn phòng trọ thuê khi đến Hải Thành làm việc. Nơi này tối tăm, chật chội, xoay người cũng khó khăn, đồ dùng cá nhân của tôi bày bừa khắp nơi. Mùa hè oi bức khó chịu.
Tôi đứng dậy định đến bệnh viện, hỏi bác sĩ xem có loại thuốc giảm đau nào có thể uống lâu dài được không. Trước khi ra khỏi cửa, tôi cố ý mở game, nhìn tướng quân cổ trang đáng yêu kia một cái.
Hắn cưỡi một con ngựa đen gầy gò, dẫn theo vài thuộc hạ. Dưới sự che chở của tuyết lớn dày đặc, hắn phi nước đại về phía biên giới. Thân thể căng cứng như một cây cung đã lên dây.
6.
Hắc Thư bước vào biên giới Đại Tấn, Bùi Quân Việt mới hơi yên tâm. Phó tướng Lý bị thương khá nặng, m.á.u ở vết tên trên cánh tay đã đông cứng lại thành cục m.á.u đen. Sau khi an trí ông ta trong lều, hắn lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương. Bên trong đựng một viên thuốc đắng nghét trị giá nghìn vàng.
Hắn không chút do dự lấy ra, nhưng bị phó tướng Lý giữ lại.
"Tướng quân, thuộc hạ chỉ bị thương do tên bắn, viên thuốc này có thể cải tử hoàn sinh, không nên lãng phí, hãy giữ lại đi."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bùi Quân Việt do dự một lát, cuối cùng chậm rãi cất thuốc đi.