26
Sau khi tiễn mấy vị thương gia ra khỏi phủ tướng quân, Bùi Quân Việt vui mừng cất giữ tờ giấy nhỏ hôm nay. Trong chiếc hộp gỗ trước giường chàng ta, đã có một chồng giấy nhỏ dày cộp. Tất cả đều do Trần cô nương viết.
Mấy năm trước, Thần nữ nhất quyết yêu cầu chàng ta đổi cách gọi, gọi là "Trần cô nương" là được. Cái tên này gọi nhiều rồi, vô số lần lăn qua đầu lưỡi, trong lồng n.g.ự.c như chứa đầy mật ngọt.
Chàng ta âm thầm lấy ra chuyện bên cạnh mình, chia sẻ với hư không.
"Trần cô nương, Bệ hạ ba tháng trước đột nhiên mắc bệnh băng hà. Thái tử lên ngôi, lệnh cho ta tiếp tục canh giữ biên giới, đồng thời bảo đảm cung ứng lương thảo. Tháng sau, ta lại phải lên đường trở về biên giới."
Một tờ giấy mỏng xuất hiện ở tay áo.
[Đao kiếm vô tình, chàng ở trên chiến trường nhất định phải cẩn thận.]
Bùi Quân Việt như nhặt được bảo bối, vội vàng mở tờ giấy ra, cất vào hộp gỗ. Hai tay chà xát mạnh mẽ, rồi nhìn vào gương soi dung mạo của mình. Từ khi vừa qua tuổi hai mươi ba , đã quen biết với Trần cô nương ở dị giới. Năm năm thời gian trôi qua vội vã. Vẻ non nớt trên mặt đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự kiên định và điềm tĩnh trong ánh mắt.
Chàng ta hơi đỏ mặt. Do dự giằng xé hồi lâu. Lâu đến mức tay áo lại có thêm một tờ giấy.
[Chàng có điều gì muốn nói sao?]
Bùi Quân Việt cắn răng, lấy hết can đảm mở miệng.
"Trần cô nương, lần này đến biên giới có thể bình định Tây Khuyết, đến lúc đó ta có thể dựa vào quân công mà xin Bệ hạ một ân điển."
Lời nói trong miệng càng thêm lắp bắp.
"Ta muốn xin cho nàng được phong làm cáo mệnh phu nhân. Ta... ta nguyện mười dặm hồng trang, cầu hôn nàng làm thê tử... không biết Trần cô nương có bằng lòng không?"
27
Ngồi trước bàn làm việc, tôi phun ngụm nước trong miệng ra xa. Chàng trai nhỏ nói gì cơ? Muốn cưới tôi? Rõ ràng đã hai mươi bảy tuổi, nhưng lại giống như một chàng trai trẻ chưa trải sự đời. Cả người đỏ bừng như tôm luộc.
Đồng thời, game gửi đến một thông báo.
[Có đồng ý lời cầu hôn của Bùi tướng quân không?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi nhìn chằm chằm vào hai nút "Đồng ý" và "Từ chối" rất lâu. Bên dưới có giải thích.
Chọn "Đồng ý", tôi sẽ biến mất khỏi hiện đại, xuyên không đến triều đại không tên này, trở thành thê tử của Bùi tướng quân.
Chọn "Từ chối", trò chơi nhỏ này sẽ biến mất khỏi thế giới của tôi, tìm kiếm một người hữu duyên khác, tạo nên câu chuyện tình yêu hai kiếp. Nhưng người trong game sẽ không còn là Bùi Quân Việt, mà là một chàng trai cổ phong khác. Người ngoài game cũng sẽ không còn là tôi, mà là một người hiện đại khác. Hai người từ hai thế giới khác nhau gặp nhau ở ngã đường cùng, liệu có thể gặp lại nhau như tôi và Bùi Quân Việt hay không.
Tôi không chọn cả hai nút. Mà là bấm vào nút "Video" ở góc trên bên phải. Điện thoại được cố định bằng giá đỡ, sau khi gợn sóng trên màn hình tan đi, một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện. Trước đây chỉ có thể nhìn chàng trai nhỏ trên màn hình từ góc nhìn của Chúa. Hôm nay, cuối cùng tôi cũng có thể nhìn rõ ràng dung mạo của chàng ta. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Và cả sự kinh hỉ trong đáy mắt.
28
Bùi Quân Việt không ngờ rằng, trong gương đồng trước mặt lại xuất hiện một nữ tử. Nàng còn rất trẻ, khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, ánh mắt trong veo. Cách ăn mặc trang điểm hơi khác với các cô nương bên cạnh chàng.
Đang ngẩn người, người trong gương đồng bình tĩnh chào hỏi:
"Bùi tướng quân, ta là Trần Hòa."
Bùi Quân Việt suýt nữa cắn phải lưỡi mình. Đây là Thần nữ. Là Thần nữ đã từng giúp chàng ta thoát khỏi khốn cảnh. Nhờ sự xuất hiện của nàng, Bùi Quân Việt mới sống sót khỏi tay quân Tây Khuyết.
Chàng ta căng thẳng đến mức không dám ngẩng đầu, nhưng lại sợ bỏ lỡ lần gặp mặt đầu tiên sau năm năm. Người trong gương đồng nở nụ cười.
"Bùi tướng quân, thế giới ta sống khác với chàng. Ở thế giới của ta, nữ tử và nam tử có địa vị ngang nhau, nữ tử cũng có thể đọc sách biết chữ, làm quan kinh doanh, không có bất kỳ ràng buộc nào. Vậy nên, chàng thấy, ta nên ở lại hiện đại hay là đến thế giới của chàng tốt hơn?"
29
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bùi Quân Việt sững sờ. Thậm chí niềm vui trên mặt còn chưa kịp tan hết, vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt. Trong mắt chàng ta có sự ngạc nhiên. Có sự kinh ngạc. Có sự chấn động. Cuối cùng chuyển thành nụ cười nhẹ nhõm nơi khóe miệng.
Một lúc sau, chàng thở dài một tiếng, chậm rãi đưa tay ra. Chàng khẽ chạm lên gương mặt trong gương đồng mà bấy lâu nay vẫn hằng mong nhớ. Ánh mắt chàng lướt qua những kệ sách phía sau nàng. Trên đó bày la liệt những cuốn sách được sắp xếp gọn gàng. Trần cô nương có thể tùy ý đọc. Ở thế giới này, nàng sống tiêu d.a.o tự tại hơn. Nàng dường như không cần một nam nhân nào che chở. Nỗi chấp niệm đeo bám bấy lâu trong lòng chàng cũng dần tan biến. Giọng nói của Bùi Quân Việt mang theo vài phần lạc lõng.
"Trần cô nương, là ta đường đột rồi. Thế giới của nàng tươi đẹp hơn, cũng thích hợp cho nữ tử sinh sống hơn. Núi cao đường xa, mong cô nương giữ gìn sức khỏe."
Người trong gương đồng cũng thành tâm thành ý đáp lại.
"Chiến trường hung hiểm, mong Bùi tướng quân bảo trọng bản thân, từ nay về sau, chiến thắng liên tiếp, lưu danh muôn đời."