Trò chơi nhỏ biến mất hoàn toàn khỏi điện thoại. Dù tôi có cố gắng thế nào, nó vẫn như chưa từng xuất hiện, không một chút dấu vết. Cả những người trong đó nữa, kiếp này sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa. Một giọt lệ từ khóe mắt tôi chậm rãi lăn xuống, rồi nhanh chóng bị gió hong khô. Chuyện cũ đã qua, người ta phải luôn hướng về phía trước.
Cửa văn phòng vang lên tiếng ồn ào. Cô thư ký hốt hoảng đẩy cửa bước vào.
"Trần tổng, bên ngoài có một người tên là Giang Ngôn Chu khăng khăng đòi gặp cô. Anh ta nói không cần đầu tư, chỉ cần cho anh ta một ít cổ phần kỹ thuật, Giang gia có thể vượt qua cơn nguy cơ này. Anh ta còn nói... cô là... là em gái ruột của anh ta."
Tôi bật cười.
"Cô tin sao?"
Giờ phút này, tôi đã không còn là cô gái bơ vơ tuyệt vọng của ngày xưa nữa. Dưới lớp trang điểm tinh tế sắc sảo, sự giống nhau giữa tôi và mẹ Giang thậm chí chỉ còn lại ba bốn phần.
Cô thư ký khinh bỉ nói.
"Giang gia chắc chắn đã nghe nói Trần tổng không cha không mẹ, nên vội vàng đến nhận bà con đây mà. Rõ ràng họ có con gái, lại nói đó không phải con ruột, con gái ruột thật sự là Trần tổng, đúng là trò cười lớn nhất Hải Thành này. Giang gia nợ nần chồng chất, biệt thự sắp bị tịch thu bán đấu giá, Giang tổng mới mặt dày mày dạn đến nhận bừa bà con."
Ánh mắt tôi khẽ lóe lên, như có điều suy nghĩ.
"Biệt thự sắp bị bán đấu giá rồi sao? Khó trách anh ta lại sốt ruột như vậy. Cảm giác không nhà không cửa, thật sự rất khó chịu."
Tôi lái xe đến Giang gia. Cổng nhà xưa kia yên tĩnh, hôm nay lại náo nhiệt lạ thường. Giang Uyển Nhi cũng ở đó. Cô ta trưởng thành hơn so với vài năm trước, giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ hung dữ. Cô ta đang chỉ vào mẹ Giang mắng nhiếc.
"Nếu không phải năm đó trong những người đến cô nhi viện nhận con nuôi, hai người ăn mặc sang trọng nhất, thì sao tôi lại đi theo hai người chứ? Ba mẹ ruột của tôi đã mất từ lâu, đã gọi hai người là 'ba mẹ', thì hai người phải nuôi tôi đến già. Tôi không muốn kết hôn với lão già hơn bốn mươi tuổi! Hôm nay nếu hai người không đưa cho tôi năm triệu, thì chúng ta cắt đứt quan hệ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Năm năm trước khi Giang Uyển Nhi rời đi, đã cuỗm mất ba mươi triệu. Giang gia vốn dĩ làm ăn khó khăn, nay lại càng thêm kiệt quệ. Còn tôi, đã dùng số vàng bạc mà Bùi Quân Việt quy đổi cho, bỏ ra mấy chục triệu, chặn mất vài đơn hàng của Giang gia. Giờ đây, Giang gia đã đến bước đường cùng. Đừng nói năm triệu, ngay cả năm trăm ngàn cũng khó mà gom góp được.
Tôi đã biết từ lâu, tôi là người có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi. Không phải là dáng vẻ đại khí của một tiểu thư khuê các trong mắt bọn họ.
Quay đầu lại, Giang Ngôn Chu phát hiện ra tôi đang đứng bên cạnh cây tử đinh hương. Những cánh hoa màu tím tụ lại thành từng chùm. Tôi yên lặng, ngoan ngoãn. Giống hệt như mười chín năm trước, anh ta để tôi đứng dưới ánh đèn lồng rực rỡ, rồi tự mình nắm một nắm tiền lẻ, hào hứng nói với tôi: "Uyển Nhi đợi anh, anh đi mua kẹo hồ lô cho em."
Lúc đó, tôi cũng giống như bây giờ, nét mặt bình thản, đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.
Giang Ngôn Chu có một thoáng ngây người, lẩm bẩm: "Uyển Nhi..."
Giang Uyển Nhi tức giận.
"Gọi tôi làm gì? Tôi nói cho anh biết, nếu hai người không đưa tiền ra, tôi sẽ không nhận hai người làm cha mẹ, anh trai nữa!"
Giọng nói the thé chói tai, kéo người ta trở về hiện thực. Uyển Nhi này không phải Uyển Nhi kia. Giang Uyển Nhi cũng nhìn thấy tôi, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Trần Hòa, cô trở về muộn quá rồi, Giang gia chỉ còn lại cái vỏ rỗng, cô không lấy được một xu nào đâu."
Cho dù là toàn bộ tài sản của Giang gia thời hưng thịnh, bây giờ tôi cũng không để vào mắt. Tôi bình tĩnh lấy ra giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất.
"Căn biệt thự này đã được tôi mua lại. Tôi đến đây để thu hồi nhà."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!