Trong mắt những người thân của tôi lóe lên tia hy vọng, nhưng sau khi nghe câu nói tiếp theo của tôi thì hoàn toàn sụp đổ.
"Vậy nên phiền các người, nhanh chóng dọn ra khỏi nhà của tôi."
Mẹ Giang khóc lóc thảm thiết.
"Uyển Nhi, con mới là Uyển Nhi của mẹ, mẹ thật hối hận năm đó đã không kiên trì tìm con. Cô nhi viện mà mẹ nhận con nuôi, cách thành phố nhỏ của con chỉ mười mấy dặm. Chỉ cần mẹ kiên trì thêm một chút, là có thể tìm thấy con, vậy mà mẹ... mẹ lại vì không muốn tiếp tục mệt mỏi tìm kiếm nữa, mà nảy sinh ý nghĩ nhận nuôi một đứa gái khác thay thế con, cứ thế bỏ lỡ con mười lăm năm."
Đúng vậy. Tôi chỉ bị lạc mất ba tháng ngắn ngủi, mà mẹ Giang đã mệt mỏi với việc tìm kiếm tôi. Bà ta muốn nhanh chóng kết thúc cơn ác mộng này. Vì vậy, sau khi tìm mười bảy cô nhi viện, bà ta đã nhận nuôi Giang Uyển Nhi. Còn tôi, thì ở thành phố nhỏ bên cạnh. Nếu Giang gia kiên trì thêm một chút, họ sẽ tìm thấy tôi ở cô nhi viện thứ mười tám.
Ba Giang hai bên tóc mai đã điểm bạc, khẩn khoản cầu xin.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Tiểu Hòa, chúng ta dọn ra ngoài rồi sẽ không có chỗ ở, con đã mua lại căn biệt thự này rồi, chi bằng để ba mẹ con tiếp tục sống ở đây đi."
Tôi nhíu mày nhìn ông ta.
"Con vất vả tìm kiếm người thân mười mấy năm, sớm biết các người trở nên chua ngoa, tham lam như vậy, con thà rằng dập tắt ý định tìm kiếm các người từ sớm. Hừ, đúng là bộ mặt trục lợi, vừa mở miệng đã đòi một căn biệt thự trị giá hàng chục triệu."
Những lời nói quen thuộc khiến Giang gia hoàn toàn tuyệt vọng. Họ bị đuổi ra ngoài. Không có chỗ nương thân, họ chỉ có thể đến khu ổ chuột thuê căn nhà rẻ nhất để sống qua ngày. Giống như căn gác xép mà tôi đã thuê khi đến Hải Thành làm việc. Mùa hè nóng như một cái lồng hấp. Hải Thành nói nhỏ thì không nhỏ, nhưng nói lớn cũng không lớn. Tình hình gần đây của Giang gia vẫn luôn truyền đến tai tôi. Ví dụ như, ba Giang và mẹ Giang suốt ngày cãi nhau trong căn nhà thuê chật hẹp, vì một chút tiền mà ầm ĩ không dứt. Cuối cùng họ cũng được nếm trải sự khốn đốn của tôi khi mới về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Người duy nhất trong Giang gia vẫn không từ bỏ ý định, chính là Giang Ngôn Chu. Ban đầu, anh ta ngày nào cũng đến trước công ty tôi, muốn gặp tôi một lần. Khi nhìn thấy tôi từ xa, anh ta không nhịn được mà hét lớn: "Uyển Nhi, anh là anh trai ruột của em, cầu xin em cho anh một cơ hội chuộc lỗi."
Mọi người đều cười anh ta bị mắc chứng hoang tưởng, lại còn gán tên em gái ruột của mình lên người Trần tổng. Lời này truyền đi lâu ngày, không còn ai dám hợp tác với kẻ điên nữa. Anh ta trở nên sa sút, tiều tụy. Thời gian trôi qua, anh ta dường như thật sự phát điên. Gặp ai anh ta cũng hỏi: "Em gái tôi bị lạc khi đang xem đèn lồng, anh/chị có thấy cô ấy không?"
Những người quen biết anh ta đều chán ghét đáp lại: "Giang Uyển Nhi vì tiền mà đi làm tiểu tam cho người khác rồi, lạc ở đâu chứ?"
Câu trả lời nhận được chỉ là cái lắc đầu mạnh mẽ của Giang Ngôn Chu.
"Cô ta không phải em gái ruột của tôi, em gái tôi bị lạc khi đang xem đèn lồng."
Lời này truyền đến tai tôi. Trái tim tôi không hề gợn sóng.
Nửa năm sau khi mua lại biệt thự, cô thư ký đột nhiên hỏi tôi: "Trần tổng, căn biệt thự cô mua đã được dọn dẹp xong xuôi rồi, bỏ trống đã lâu, cô có cần chuyển vào ở không?"
Tôi ngẩn người ra một lúc lâu. Nhìn về phía ánh hoàng hôn đang buông xuống, tôi lắc đầu.
"Không cần, căn biệt thự này, sau này cứ để trống đi."
Tôi không có nhiều tình cảm với căn biệt thự này. Nhưng nó là chấp niệm trong lòng tôi nhiều năm qua. Là điểm cuối của những ký ức rời rạc trong vô số đêm tôi trở về trong giấc mơ. Bây giờ, tôi đã mất mười chín năm, cuối cùng cũng đã đi đến điểm cuối của những giấc mơ đó rồi .
HẾT