Tôi muốn về phòng trọ. Tôi đứng dậy, bắt gặp khuôn mặt tức giận của Giang Ngôn Chu.
"Trong nhà có camera, ba tiếng trước khi em gái tốt của anh ngã xuống, tôi đã tự bỏ tiền túi ra mời người đến sửa rồi, phiền anh mở to mắt chó ra sao chép một bản về xem kỹ đi. Ngoài ra, làm phiền Giang tiên sinh nhẫn nhịn thêm chút nữa, tôi sẽ nhanh chóng biến mất hoàn toàn, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt gia đình anh nữa."
Mặt mày Giang Uyển Nhi lập tức tái mét. Giang Ngôn Chu dường như không nghe ra lời mỉa mai trong lời nói của tôi, khinh miệt cười một tiếng.
"Tôi sống chung với Uyển Nhi mười lăm năm, còn không biết em gái mình là người như thế nào sao? Còn cô, Trần Hòa, tôi quen biết viện trưởng bệnh viện này. Lát nữa tôi sẽ đi xem hồ sơ bệnh án, tự mình vạch trần cái tâm địa xấu xa giả bệnh đòi tiền của cô cho cô xem!"
9.
Tôi đã đi xa rồi. Rõ ràng là mùa hè nóng bức, nhưng khuôn mặt tôi lại tái nhợt vô cùng.
Nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, tôi lấy điện thoại ra, mở game lần nữa. Tiểu tướng quân cổ trang đang quỳ lạy trên núi. Trên đỉnh đầu hắn, nổi lên một bong bóng thoại nhỏ. Hắn gọi tôi là "Thần nữ", và khẩn cầu tôi ban cho lương thực. Trán hắn đã rướm máu.
Trong bối cảnh của game này, Hoàng thượng căm ghét tướng quân lập công lớn, nên cố tình cắt đứt lương thảo phía sau, để cho binh lính chinh chiến vì triều đình c.h.ế.t ở biên giới.
Bối cảnh ấy khiến tôi bùng lên một ngọn lửa giận dữ vô danh. Tướng quân xả thân vì nước, triều đình lại sống trong nhung lụa. Thật bất công.
Dù sao tôi cũng không sống được bao lâu nữa, số tiền hơn tám trăm đồng còn lại trên người, cũng không đủ để chữa ung thư dạ dày. Thậm chí còn không mua được bao nhiêu thuốc giảm đau.
Chi bằng dùng hết để mua đồ cho tiểu tướng quân cổ trang đi.
Tôi mở cửa hàng, do dự một lát ở mục "Thực phẩm". Sau khi so sánh giá cả vài lần, cuối cùng dừng lại ở bánh bao nhân thịt.
Mười xu được tám cái bánh bao nhân thịt lớn. Có thịt có tinh bột. Ngon miệng lại no bụng. Hơn tám trăm đồng có thể đổi được hơn sáu vạn cái bánh bao.
Thế giới mà tiểu tướng quân cổ trang đang sống là mùa đông lạnh giá, băng tuyết ngập tràn, bánh bao có thể bảo quản được rất lâu.
Tôi tiện tay viết một bức thư cho hắn.
[Ta không phải Thần nữ gì cả, chỉ là một người bình thường mắc bệnh nặng ở dị giới thôi.]
[Dù sao ta cũng sắp c.h.ế.t rồi, toàn bộ số tiền trên người đều dùng để đổi lương thực cho ngươi ăn. Ngươi nhất định phải đánh bại quân Tây Khuyết, sớm ngày khải hoàn hồi triều.]
[Ta tên Trần Hòa, sau khi ta chết, nhớ đốt cho ta ít tiền giấy, để ta có chút lộ phí ở dưới âm phủ.]
Sau khi gửi thư thành công, tôi mỉm cười mãn nguyện.
Thật tốt. Trên thế gian này, có một tiểu tướng quân trong game nhớ đến tôi.
Ngón tay tôi di chuyển đến nút "Đổi", không chút do dự nhấn xuống.
Khoảnh khắc ấy.
Cả đất trời trắng xóa một màu.
Hơn sáu vạn cái bánh bao nhân thịt hành, cùng với mấy nghìn cái bánh màn thầu mua mười tặng một, ào ào rơi xuống.
Chân Bùi Quân Việt bị bánh bao thịt chất đầy.
Hơi nóng bốc lên giữa ngày đông lạnh giá càng thêm rõ ràng.
Hai tay hắn run lên vì kích động.
Nơi nào cũng thấy đồ ăn.
Thế gian này, quả nhiên có Thần Nữ.
Thần Nữ vẫn luôn âm thầm phù hộ cho Bùi gia quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Bùi Quân Việt vừa định quỳ xuống dập đầu thêm mấy cái, lại cảm thấy trong tay áo bỗng dưng có thêm mấy tờ giấy.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn nghi hoặc rút ra, phát hiện trên đó có mấy dòng chữ được viết bằng kiểu chữ khải thư nhỏ nhắn xinh xắn.
Là Thần Nữ để lại.
Thần Nữ nói, nàng chỉ là người bệnh nặng sắp chết, không gánh nổi danh hiệu "Thần Nữ".
Bùi Quân Việt cau mày.
Ánh mắt dừng lại ở hai chữ "bệnh nặng".
Hắn nhanh chóng xoay người lên Hắc Thư, quất roi về phía doanh trướng.
Trong tay hắn, có một viên đan dược do Thần Ni Nam Hải ban tặng.
Nó có thể chữa bách bệnh.
Cầm viên đan dược nhỏ nhỏ trong tay, Bùi Quân Việt lại thấy khó khăn.
Làm sao đưa cho Thần Nữ đây?
Hắn vén rèm doanh trướng, đứng trước một đám binh sĩ đang hớn hở.
Mọi người đang bận rộn chia bánh bao một cách trật tự.
Quân doanh rất ít khi có đồ ăn ngon như vậy.
Vỏ bánh làm bằng bột mì mịn, nhân thịt thơm ngon đầy đặn.
Sao nàng có thể không phải là Thần Nữ chứ?
Chỉ có Thần Nữ mới có thể biến ra nhiều thức ăn như thế, cũng chỉ có Thần Nữ mới có thể tốt bụng đến vậy.
Bùi Quân Việt thúc ngựa phi nhanh đến đỉnh núi cao nhất gần đó.
Hắn quỳ xuống bên tảng đá, giơ cao chiếc hộp gỗ đựng đan dược lên quá đầu.
"Thần Nữ, Bùi mỗ có một viên đan dược, có thể cải tử hoàn sinh, bạch cốt sinh cơ.
"Nếu Thần Nữ không chê, có thể dùng viên đan dược này."
Nhân vật trong game thành kính giơ cao một chiếc hộp gỗ lên trên đầu.
Thông báo trò chơi hiện lên, hắn ta có thứ muốn giao cho tôi.
Trong hai nút "Từ chối" và "Chấp nhận" hiện ra cùng lúc, tôi dứt khoát chọn "Chấp nhận".
Trong lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược.
Tôi giật mình bật dậy khỏi giường.
Ban ngày ban mặt gặp ma rồi!
Viên đan dược mà nhân vật nhỏ cầm trên tay lại bằng cách nào đó xuất hiện trong tay mình.