Cứu Rỗi

Chương 3



Có thuộc hạ hốt hoảng chạy đến báo.



"Tướng quân, trạm dịch truyền tin, lương thảo của triều đình vẫn chưa có tin tức gì. Hiện tại quân doanh đã hết lương thực rồi."



Bùi Quân Việt chùng lòng, môi mím chặt thành một đường thẳng. Chiếc áo choàng màu đen phủ trên người, che khuất thân hình hắn trong màn đêm đen kịt.



Quân tâm d.a.o động, trên mặt binh lính đều là vẻ hoang mang và lo lắng. Đánh trận cần lương thảo. Nhưng triều đình lại giữ lại, mãi không thấy lương thảo đâu.



Bùi Quân Việt siết chặt hai tay thành nắm đấm, các khớp xương kêu răng rắc.



Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ buông ra, một mình đi đến hậu sơn của doanh trại. Gió lạnh thấu xương, táp vào mặt như d.a.o cắt. Hắn đứng im như tượng đất một hồi lâu, mới bịch một tiếng, hai đầu gối quỳ sụp xuống đất.



"Thần nữ..."



Hắn dường như khó mở lời. Nhưng nghĩ đến tính mạng của hàng vạn người phía sau đều đặt trên vai mình.



Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, rồi lại từ từ mở ra, dập đầu mấy cái lên tảng đá.



"Thần nữ, ta biết người đã giúp ta rất nhiều... Bùi mỗ nguyện dùng số thọ mệnh còn lại cầu xin Thần nữ lại hiển linh, có thể đưa chút lương thực đến quân doanh, chỉ cần cầm cự được mười ngày... không, ba ngày là được rồi, đến lúc đó đánh lui Tây Khuyết, trả lại cho bá tánh Đại Tấn một mảnh yên bình."

7.



Tôi mặt mày tái nhợt lê bước đến bệnh viện. Chế độ ăn uống thất thường quanh năm khiến dạ dày tôi cực kỳ yếu, kéo dài thành ung thư.



Trong đại sảnh đông đúc người qua lại của khoa khám bệnh, tôi vội vàng lấy số thứ tự, đang nhắm mắt ngồi trên ghế dài lạnh lẽo, bên tai vang lên một câu nói đầy chán ghét——



"Trần Hòa? Để có thể lấy tiền từ Giang gia, cô thật sự là âm hồn bất tán, diễn trò đến tận bệnh viện rồi à?"



Cơn đau khiến tôi bực bội không chịu nổi, nhắm chặt mắt, không muốn mở ra.



Tôi biết, đó là Giang Ngôn Chu. Anh ta chắc chắn tôi đang diễn trò, đi theo họ đến bệnh viện, chỉ để diễn một màn kịch mình bị ung thư dạ dày, rồi nhân cơ hội đòi tiền.



Giang Uyển Nhi chân bị bó bột dày cộm, ngồi trên xe lăn, nước mắt lưng tròng.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Chị, em biết trong lòng chị có oán hận, hận em tu hú ngồi chiếm chỗ chim khách, chiếm đoạt vị trí của chị. Chỉ cần chị có thể hòa thuận với ba mẹ, em có thể quay lại trại trẻ mồ côi, từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước mặt chị nữa."



Cô ta khóc đến lê hoa đái vũ. Giang Ngôn Chu cuồng em gái đau lòng lau nước mắt cho cô ta, nhe răng trợn mắt với tôi.



"Trần Hòa, nếu không phải cô ghen tị với Uyển Nhi, đẩy cô ấy xuống cầu thang, thì Uyển Nhi làm sao bị bong gân?"



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Mẹ Giang cũng vẻ mặt đau lòng.



"Mấy năm nay, con ở bên ngoài rốt cuộc đã học được những thứ gì? Một gia đình tốt đẹp, con mới về chưa đầy một tháng, đã làm cho gà bay chó sủa, bây giờ đến cả lời nói dối bị ung thư dạ dày cũng có thể bịa ra. Mẹ thật sự hối hận, hối hận đã giữ một tấm lòng chân thành, kiên trì tìm con mười lăm năm!"



8.



Ồn ào. Thật sự ồn ào.



Tôi miễn cưỡng mở mắt ra. Tôi còn chưa nói chưa làm gì cả. Nhà này đã diễn xong vở kịch rồi.



Mẹ Giang nói tìm tôi mười lăm năm, thực chất là sau khi đăng ký thông tin tìm kiếm tôi lên trang web, đã vui vẻ rước Giang Uyển Nhi vào cửa thay thế tôi. Sống sung sướng mười lăm năm, Giang Uyển Nhi rất sợ tôi trở về. Cô ta biết mình không phải con ruột, những năm này luôn nơm nớp lo sợ, chỉ e tôi - con "quạ" này quay về, Giang gia sẽ đuổi con "cuốc" là cô ta đi.



Cuộc sống giàu sang không dễ dàng có được. Khi tôi cầm giấy chẩn đoán ung thư dạ dày về nhà, cô ta ghé sát tai tôi, nghiến răng nghiến lợi.



"Trần Hòa, cô đã mất tích mười lăm năm rồi, còn trở về làm gì? Ngôi nhà này, đã sớm thay đổi rồi, không ai chào đón cô nữa."



Nói xong, thân thể cô ta nhanh chóng ngả ra sau, lăn từ cầu thang tầng ba xuống.



Cô ta thật sự rất nóng vội. Tôi đã bị ung thư dạ dày rồi, rõ ràng chỉ cần chờ thêm một tháng nữa, tôi sẽ biến thành một nắm tro tàn trong hộp tro cốt.



Trong tiếng khóc lóc thảm thiết của cô ta, tôi - đứa con gái ruột đê tiện, mới được nhận về chưa đầy một tháng, đã bị đuổi ra ngoài. Không còn ai có thể lay chuyển địa vị con gái nuôi hơn con gái ruột của cô ta nữa.



Tôi bực bội móc tai. Thôi vậy. Lúc này cơn đau dạ dày dần dịu đi, thuốc giảm đau cũng không còn quan trọng nữa.