Mẹ Giang vừa khóc vừa nắm lấy tay tôi.
"Trần Hòa, cuối cùng con cũng chịu về rồi.
"Chúng ta đã đổi biết bao nhiêu số điện thoại để liên lạc với con, đều bị con chặn hết.
"Ngay cả khi trở về trường cũ của con, cũng không hỏi được con thi vào trường đại học nào.
"Mẹ xin con đấy, ung thư dạ dày càng để lâu càng khó chữa, con hãy sớm đi hóa trị, vẫn còn cơ hội khỏi bệnh."
Nói xong, bà ta lấy ra một tấm thẻ đen.
Tấm thẻ này dường như đã được chuẩn bị từ lâu, vẫn luôn chờ đợi cơ hội thích hợp để đưa ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm thẻ này.
Nếu như vào ngày tôi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, tấm thẻ này được đưa ra, thì chắc chắn tôi sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hoàn toàn không giống như bây giờ, cau mày nhìn nó với vẻ chán ghét.
Nó xuất hiện quá muộn rồi.
Trong túi của tôi, đã có một tấm thẻ khác.
Tôi vô thức sờ vào túi áo.
Mới mấy ngày trước, nhân vật cổ trang đã đưa cho tôi một số lượng lớn vàng bạc.
Sau khi tôi nhấn "Chấp nhận", tất cả chúng đều biến thành một dãy số dài nằm trong thẻ ngân hàng của tôi.
Một nghìn lượng hoàng kim, đổi thành mười triệu.
Tuy rằng tỷ giá hối đoái cực kỳ không có lợi, nhưng tôi có tiền rồi.
Tình thân và tấm thẻ đen đến muộn mười lăm năm, đã quá hạn rồi.
Không cần thiết phải níu kéo lại nữa.
Giang Ngôn Chu cũng vẻ mặt đầy áy náy.
"Đúng vậy, không thể trì hoãn thêm nữa. Chỉ cần có thể chữa khỏi, nhà họ Giang có bao nhiêu tiền cũng có thể bỏ ra."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Trước đây anh ta đâu có bộ mặt này.
Ngày đầu tiên tôi được nhận về Giang gia, anh ta bắt tôi nghỉ việc bưng bê ở quán ăn, chê bai công việc đó bôi nhọ mặt mũi. Anh ta vênh váo lên mặt dạy dỗ tôi:
"Cô là người Giang gia, sao có thể làm cái việc thấp kém ấy được?"
Nhưng sau khi tôi nghỉ việc, chẳng ai nói cho tôi biết phải kiếm tiền học phí bằng cách nào. Cứ như tôi là thần nữ không bằng, không cần tiêu tiền, chỉ cần uống sương ăn gió là có thể sống được. Tôi nhanh chóng thu dọn quần áo của mình, hào phóng phẩy tay với bọn họ:
"Tiền của mấy người thì cứ giữ lấy mà tiêu đi. Bệnh của tôi không cần chữa, đợi tôi c.h.ế.t rồi, sẽ báo mộng cho mấy người biết."
19
Cả đám người thân của tôi đều biến sắc. Mẹ Giang khóc đến nghẹn ngào, Giang Ngôn Chu run rẩy, vẻ áy náy dường như đè nặng lên vai anh ta. Ngay cả Bố Giang, người ngày thường nghiêm nghị, chỉ biết đến lợi ích, trên mặt cũng có chút xúc động. Ông ta hiếm khi nói lời mềm mỏng:
"Tiểu Hòa, dù sao con cũng là con gái ruột của ba."
Tôi lắc đầu đính chính:
"Không, con gái ruột của mấy người chỉ có Giang Uyển Nhi mà thôi. Sai lầm đã gieo xuống từ mười lăm năm trước, thời gian quá lâu rồi, không cần phải sửa chữa nữa. Chi bằng cứ để sai đi, mỗi người đi con đường của riêng mình."
Tôi lại nhìn sang Giang Uyển Nhi. Trong mắt cô ta là sự ghen tị và oán hận. Cô ta nghiến răng nghiến lợi gào lên với tôi:
"Tại sao chị lại quay về? Nếu chị không về, em vẫn là đứa con gái được cưng chiều nhất trong nhà này. Chị đáng lẽ phải c.h.ế.t ở ngoài, đừng bao giờ quay về nữa thì tốt!"
Cô ta nói đúng. Tôi không nên quay về. Tôi mỉm cười, quay đầu nói với Giang gia:
"Mấy người nhìn cho rõ đây. Lần này, đúng là tôi đẩy cô ta."
Nói xong, tôi tung một cú đá, đạp Giang Uyển Nhi từ cầu thang tầng ba xuống dưới. Khuôn mặt dữ tợn của cô ta trong nháy mắt trắng bệch. Trong tiếng kêu thét thảm thiết, tôi lần thứ hai nghe thấy tiếng xương mắt cá chân gãy. Tôi đã nói rồi mà. Tôi âm u, hèn hạ. Tôi giống như một con chuột cống, rất hay ghi thù.
20
Tôi nhanh chóng thay sim điện thoại cũ, rồi kéo vali lên phía Bắc đi học. Tiền trong thẻ ngân hàng đủ để chi trả toàn bộ học phí của tôi, và cả việc thành lập một công ty. Thế giới của tôi chỉ còn lại chàng trai cổ phong trong điện thoại. Chàng ta liều mạng kiếm vàng bạc, trong những trận chiến nơi biên ải điên cuồng bao vây quân Tây Khuyết. Tất cả chỉ để lập nhiều chiến công, đổi lấy vàng bạc thưởng từ Bệ hạ. Rồi đem toàn bộ số tiền đó giao cho tôi. Giống hệt một vị phu quân hiền đức nộp lương vậy.
Tiền trong thẻ ngày càng nhiều. Dưới sự chỉ điểm của chàng trai cổ phong, tôi học cách kinh doanh. Học nghiệp và sự nghiệp cùng phát triển. Khuôn mặt người nhà họ Giang dần phai nhạt trong tâm trí tôi. Tôi không còn cố chấp tìm kiếm người thân của mình nữa. Cho đến năm đầu tiên tôi tốt nghiệp đại học, quay trở lại Hải Thành để khởi động một dự án mới.
Thư ký gõ cửa văn phòng của tôi, nói rằng có đối tác muốn hợp tác. Dự án này chỉ có lời chứ không có lỗ, mà tiền trong thẻ của tôi cũng đủ để duy trì. Tôi không cần hợp tác với ai cả. Nhưng đối phương đã chờ đợi tôi rất lâu, chỉ để cầu xin tôi cho anh ta một cơ hội hợp tác, chia sẻ một chút cổ phần công nghệ.