Tôi úp điện thoại xuống bàn, thân ảnh chàng trai cổ phong bị che khuất. Người đi theo thư ký đẩy cửa bước vào là Giang Ngôn Chu, trên mặt mang theo vài phần nịnh nọt. Anh ta không nhận ra tôi ngay lập tức. Tôi đã thay đổi quá nhiều. Vẻ mặt vàng vọt gầy gò ngày xưa đã biến mất, thay vào đó là làn da trắng nõn và sự sắc sảo.
Giang Ngôn Chu cung kính đưa bản kế hoạch cho tôi, rồi mới mở miệng:
"Trần tổng, xin cô hãy cho tôi một cơ hội, chỉ cần cho tôi tham gia vào bộ phận kỹ thuật của dự án, tôi nhất định sẽ..."
Lời anh ta đột ngột im bặt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt quen thuộc của tôi, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Tiểu Hòa, cô... là Tiểu Hòa? Cô... cô chưa chết?"
21
Giang gia tưởng tôi đã chết, còn lập cho tôi một nấm mộ gió. Điều nực cười là, trong nấm mộ gió đó chẳng có bộ quần áo nào của tôi. Bởi vì trong căn biệt thự đó không còn sót lại bất cứ thứ gì của tôi nữa.
Sự ngạc nhiên trên mặt Giang Ngôn Chu dần chuyển thành hưng phấn.
"Tiểu Hòa, thật sự là cô! Tôi biết mà, cô nhất định sẽ không chết. Quá tốt rồi, Giang gia chúng ta có cứu rồi, chỉ cần chúng ta hợp tác, Giang gia nhất định có thể khôi phục lại vẻ vang ngày xưa."
Bốn năm nay, Giang gia suy tàn hoàn toàn. Ngành nghề cũ kỹ không theo kịp thời đại mới, chuyển đổi thất bại rồi suy sụp. Bố Giang đặt tất cả hy vọng vào cuộc hôn nhân của Giang Uyển Nhi. Tối hôm trước khi hôn lễ được ấn định, Giang Uyển Nhi đã trộm số tiền còn lại của gia đình, rồi lặng lẽ bỏ trốn ra nước ngoài hưởng thụ cuộc sống xa hoa. Cô ta cắt đứt mọi liên lạc với Giang gia.
Giang Ngôn Chu khúm núm khắp nơi, vay mượn tiền bạc, mới miễn cưỡng giữ cho công ty không bị phá sản thanh toán. Cái gã đế chế khổng lồ một thời sụp đổ ầm ầm, không còn khả năng gượng dậy nữa. Giang gia từ một gia tộc giàu có ở Hải Thành, từng bước thu hẹp thành một gia đình nhỏ bé như ngày hôm nay.
Giang Ngôn Chu vẫn còn chìm đắm trong sự phấn khích.
"Tiểu Hòa, ba mẹ mấy năm nay rất nhớ cô, nếu họ biết cô còn sống, nhất định sẽ rất vui."
Tôi ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt kích động của anh ta.
"Vậy thì sao? Anh muốn tôi làm gì?"
Anh ta gần như nhảy cẫng lên.
"Lát nữa cô đi cùng tôi về thăm ba mẹ, dù sao cô cũng là người Giang gia, m.á.u mủ ruột thịt của chúng ta mãi mãi không thể cắt đứt..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi mở miệng ngắt lời:
"Vì muốn tiền, thật đúng là đủ trò. Chờ tôi về, người nhà họ Giang các người chắc sẽ không giả vờ bị ung thư để lừa tiền tôi đấy chứ?"
22
Như một chậu nước đá đổ thẳng vào mặt. Ký ức bị chôn vùi bỗng thức tỉnh. Nụ cười trên mặt Giang Ngôn Chu đông cứng lại. Anh ta khó khăn kéo khóe miệng, lấp bắp nói:
"Tiểu Hòa, sao cô có thể nghĩ như vậy? Chúng tôi thật sự rất nhớ cô."
Ánh mắt tôi sắc bén như dao.
"Giang Ngôn Chu, anh tưởng tôi không nhớ mười chín năm trước, tôi bị lạc mất như thế nào sao?"
Anh ta loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Giang Ngôn Chu tưởng tôi còn nhỏ, đã quên hết rồi. Mười chín năm trước, anh ta dẫn tôi lén lút ra ngoài xem đèn hoa. Kẻ buôn người đầu tiên nhắm vào là anh ta. Khi chiếc xe cũ nát dừng lại trước mặt chúng tôi, Giang Ngôn Chu năm tuổi đã phát hiện ra điều bất thường, mạnh mẽ đẩy tôi về phía trước, rồi co giò chạy vào đám đông.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Kẻ buôn người vốn không muốn bắt cóc một cô bé, vì khó tìm người mua. Nhưng Giang Ngôn Chu chạy quá nhanh, chúng sợ bị phát hiện, nên đã lôi tôi , lúc đó đang sợ hãi đến ngây người, vào trong xe. Qua lớp cửa kính đen sì, tôi vừa khóc vừa gọi "Anh hai". Giang Ngôn Chu không quay đầu lại. Thậm chí vì sợ ba mẹ trách mắng, anh ta còn cố tình ở bên ngoài đến tận nửa đêm, mới đợi ba mẹ đang lo lắng tìm kiếm chạy đến, rồi mếu máo khóc:
"Ba, mẹ, em gái cứ đòi đi xem đèn hoa, nghịch ngợm quá nên bị lạc mất rồi."
Lúc đó, tôi đã bị chuyển đến một ngôi làng xa lạ cách đó hàng trăm cây số. Người mua chỉ vào tôi mắng chửi:
"Tao mua nó về làm gì? Một đứa bé tí hon thế này, nuôi lớn tốn bao nhiêu tiền của tao?"
Không tìm được người mua, kẻ buôn người tức giận ném tôi ra đường phố lạnh lẽo. Tôi được người tốt bụng đưa đến trại trẻ mồ côi. Nơi đó trở thành ngôi nhà mới của tôi.
Giang Ngôn Chu đã tái mặt. Tôi từng nghi ngờ. Khi tôi được tìm về Giang gia, người có thái độ thù địch nhất với tôi chính là anh ta. Anh ta vô cớ nhìn tôi không vừa mắt. Thì ra là anh ta sợ chuyện mười lăm năm trước bị bại lộ, bản thân trở thành bia đỡ đạn. Anh ta vừa chột dạ vừa áy náy. Vì vậy, những năm nay, Giang Ngôn Chu đã dồn hết sự áy náy cho Giang Uyển Nhi. Đến lượt tôi xuất hiện, chỉ còn lại sự chột dạ.
Tôi cười lạnh một tiếng.
"Anh muốn xem đèn hoa, dẫn tôi ra ngoài, làm mất tôi, lại còn lãng phí thời gian đến tận nửa đêm, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để tìm tôi. Giang Ngôn Chu, cả Giang gia, người đáng ghê tởm nhất chính là anh."