Cứu Vớt Một Mối Tình Thầm Kín

Chương 8



Dù tôi từ chối, Giang Việt vẫn không chịu buông tay, cuối cùng bị đám bạn của Tằng Sở Phi kéo đi. Vì có tin đồn về bệnh thần kinh của anh ấy, mọi người đều hơi sợ, sợ anh ấy nổi điên ra tay đánh người.

 

Nhưng lúc đó, anh ấy chỉ lặng im nhìn tôi, ánh mắt cố chấp, không nói lời nào. 

 

Cho đến khi mọi người tan đi, tôi được Tằng Sở Phi nắm tay rời khỏi, khoé mắt lướt qua tôi vẫn thấy anh ấy đứng chôn chân ở đó nhìn tôi.

 

Sau khi ở bên Tằng Sở Phi, anh ta luôn chiều chuộng tôi mọi điều. Dù gia cảnh anh ta không tốt lắm, bố mẹ tôi vẫn cho rằng chỉ cần người đó tốt với tôi, có chí tiến thủ là được. Nhà tôi cũng khá giả, việc Tằng Sở Phi làm rể ở rể cũng chẳng có vấn đề gì.

 

Tôi kể điều này với anh ta, ý tôi là anh ta không cần phải lo về việc cưới xin, nhà tôi không cần anh ta bỏ tiền ra, chỉ cần yêu tôi là đủ.

 

Anh ta mỉm cười, lấy ra chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị sẵn, quỳ xuống cầu hôn tôi. Tôi bận rơi nước mắt cảm động, không nhận ra trong mắt anh ta thoáng qua nỗi nhục nhã và nhẫn nhịn.

 

Sau khi kết hôn, tôi cũng có hai năm hạnh phúc, nhờ sự nâng đỡ của bố tôi, Tằng Sở Phi thăng tiến không ngừng. 



 

Sau một đợt khủng hoảng ở công ty, bố tôi lo đến ngã bệnh, còn anh ta thì một bước lên làm phó tổng.

 

Đến khi bố tôi qua đời, Tằng Sở Phi ngày càng bận rộn với các buổi tiệc tùng, thái độ với tôi cũng ngày một lạnh nhạt. Một lần, tôi tìm thấy một chiếc bao cao su đã qua sử dụng trong túi áo sơ mi của anh ta. Tôi thấy ghê tởm, ném ra trước mặt anh ta chất vấn. Anh ta giải thích, tôi khóc, chúng tôi cãi nhau, và anh ta tát tôi một cái.

 

Tôi nói: “Tằng Sở Phi, anh xong rồi.”

 

Mọi thứ anh ta có bây giờ là do nhà tôi cho, đã cho được thì tôi cũng có thể lấy lại.

 

Anh ta như bị nắm trúng chỗ yếu, quỳ xuống tự tát mình hai cái, hứa sẽ không tái phạm nữa.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tình cảm bao năm khiến tôi chọn tin anh ta.

 

Thế nhưng, một tháng sau, Tằng Sở Phi bảo muốn đưa tôi đi leo núi.

 

Cho đến khi xe chạy lên đỉnh núi, tôi cảm thấy toàn thân không có sức. Anh ta lấy dây thừng từ trong xe ra, chuẩn bị đẩy tôi xuống vực. Lúc đó tôi mới hiểu, tất cả chỉ là kế hoãn binh.

 

Chuyện công ty là do anh ta giở trò. Bệnh của bố tôi cũng không tránh khỏi liên quan đến anh ta. Anh ta chưa từng yêu tôi, từ đầu đến cuối chỉ xem tôi là bàn đạp để thăng tiến.

 

Chốn hoang vu, sau lưng là vực sâu, trước mặt là người đàn ông từng thề thốt yêu tôi, giờ lại vì tiền tài địa vị mà muốn g.i.ế.c tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chênh lệch thể lực quá lớn, mười người như tôi cũng chẳng đánh lại được một mình anh ta, huống chi tay chân còn bị trói, chỉ có thể mặc cho số phận an bài.

 

Tôi nhắm mắt chấp nhận cái chết, nhưng cảm giác rơi xuống trong dự đoán… Lại mãi không đến.

 

Chương 9

 

Tôi mở mắt ra, thấy Tằng Sở Phỉ đang giằng co đánh nhau với một người khác. Không ngờ lại có người đang đè lên người anh ta đ.ấ.m túi bụi vào đầu, đó chính là Giang Việt – người tôi đã không gặp lại suốt bao năm qua.

 

Giang Việt ra tay như thể đang liều mạng, đánh với khí thế điên cuồng. Về sức lực mà nói, Tằng Sở Phỉ vốn chẳng phải đối thủ của anh. 

 

Nhưng hôm nay anh ta vốn mang theo ý định g.i.ế.c người diệt khẩu, nên đã chuẩn bị từ trước. 

 

Thấy tình thế không ổn, anh ta lập tức rút ra một con d.a.o nhỏ, đ.â.m mạnh vào bụng Giang Việt.

Tằng Sở Phỉ loạng choạng bò dậy khỏi đất, quay đầu nhìn tôi, sắc mặt vặn vẹo quái dị, miệng lẩm bẩm như kẻ điên: “Thằng điên này thật sự yêu cô à? Ngần ấy năm rồi vẫn chưa từ bỏ…”

 

Yêu tôi? Ai? Giang Việt sao?

 

Đầu tôi trống rỗng, chỉ thấy Tằng Sở Phi đang tiến về phía mình. Khi anh ta bước đến sát bờ vực, chuẩn bị ra tay, bóng người sau lưng anh ta đã lựa thời cơ xông tới không chút do dự. Tằng Sở Phỉ không ngờ Giang Việt liều mạng đến mức, thế là hai người cùng rơi xuống vực.

 

Trước lúc nhào tới, Giang Việt quay đầu nhìn tôi thật sâu.

 

Cả đời này, tôi chỉ từng nhìn vào mắt anh hai lần: một lần là trước cổng trường đại học, khi anh ấy mang tiếng “thần kinh” đứng ra tỏ tình với tôi; một lần là hiện tại, bụng anh bị đ.â.m mấy nhát, m.á.u chảy không ngừng, nhưng vẫn liếc tôi một cái đầy kiên định rồi lao xuống vực cùng kẻ sắp g.i.ế.c tôi.

 

Tôi bị trói tay chân, bị bỏ lại trên đỉnh núi. Đến lúc cảnh sát đến cứu, tôi đã kiệt sức đến mức hôn mê.

 

Khi tỉnh lại, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là gương mặt lo lắng của mẹ. Mẹ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, vừa khóc vừa mắng Tằng Sở Phỉ là thứ súc sinh, c.h.ế.t cũng đáng đời. Tôi nhắm mắt lại rồi hỏi: “Mẹ, Giang Việt đâu rồi?”

 

Mẹ im lặng….

 

Một lúc sau, bà dè dặt quan sát biểu cảm của tôi, thấp giọng đáp: “Con nói cái cậu rơi xuống vực cùng thằng súc sinh kia sao? Cảnh sát tìm được cậu ấy thì... Đã...”

 

Tôi bỗng òa khóc.

 

Sau này tôi mới biết, t.h.i t.h.ể Giang Việt chẳng ai đến nhận. Bố anh mất tích, cảnh sát cũng không liên lạc được với người thân nào của anh.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com