Cứu Vớt Một Mối Tình Thầm Kín

Chương 9



Năm tôi 28 tuổi, vừa ra viện, việc đầu tiên tôi làm là đến nhà Giang Việt thu dọn di vật.

 

Dưới gầm giường cậu, tôi tìm được một chiếc hộp gỗ, bên trong đặt một cuốn sổ nhỏ bằng bàn tay.

 

Trang bìa viết rất nắn nót: “Cô ấy”.

 

Trong đó ghi lại từng mảnh nhỏ về tôi.

 

Cậu biết tôi bị dị ứng phấn hoa, biết tôi thích ăn muffin sô-cô-la của một tiệm nọ, biết tôi chỉ uống trà sữa đường 30%.

 

Trang cuối của nhật ký, anh viết:

 

“Suốt thời sinh viên, tôi luôn lặng lẽ đơn phương cô ấy. Cô ấy không biết, cũng không sao, rồi sẽ có người tốt hơn tôi đến yêu cô ấy.”

 

Thì ra anh thật sự yêu tôi – yêu đến tận xương tủy nhưng vẫn kiềm chế.

 

Dưới cuốn nhật ký là vài món đồ nhỏ vụn vặt.

 

Có cây bút tôi dùng hết mực, có khăn giấy tôi dùng dở, có dây buộc tóc của tôi, thậm chí còn có một chiếc điện thoại.

 

Đó là chiếc điện thoại bố tôi tặng tôi dịp sinh nhật đầu đại học, mẫu mới nhất khi ấy. Đến năm ba, nó bị hỏng, tôi thay điện thoại mới và vứt cái cũ vào trạm thu hồi đồ điện tử của trường. Không ngờ nó lại rơi vào tay Giang Việt.

 

Tối đó, tôi nằm trên giường, thử cắm sạc rồi bật nguồn, không ngờ nó vẫn lên.

 

Điều kỳ lạ là, chưa kịp lắp sim hay kết nối mạng, điện thoại đã tự bật lên thông báo.

 

“Vi Vi, chưa ngủ à? Mai 8 giờ có lớp của trưởng khoa đó.”

 

“…”

 

Thời gian hiển thị trong hệ thống là: 23 tháng 9 năm 2020.

 

Đó có lẽ là sinh nhật kỳ lạ nhất trong đời tôi.

 

Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, quyết định ban cho tôi một món quà sinh nhật – tôi, thông qua chiếc điện thoại 10 trước, đã liên lạc được với chính mình của 10 năm trước.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi bảo cô ấy hãy tránh xa Tằng Sở Phỉ, cầu xin cô ấy đi cứu Giang Việt – cô ấy đã làm được. Hơn nữa còn bảo tôi, cô đang hẹn hò với Giang Việt rồi.

 

Lúc đó tôi thật sự ghen tị với cô ấy – ghen với chính mình khi 18 tuổi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ấy ở tuổi 18 có thể yêu Giang Việt, còn tôi ở tuổi 28 chỉ có thể chấp nhận một thế giới không có Giang Việt.

 

Có thể cô ấy không phải là tôi của mười năm trước, mà chỉ là một tôi ở không gian song song nào đó, đang đúng 18 tuổi.

 

Nhưng tôi vẫn hy vọng, Bạch Vi của thế giới này sẽ tìm được người yêu cô nhất – và Giang Việt của thế giới này sẽ bớt phải chịu tổn thương hơn.

 

……

 

“Dậy thôi.”

 

Trong cơn mơ màng, có ai đó gọi tôi.

 

Gần đây tinh thần và thể xác đều kiệt quệ, tôi vùi đầu vào chăn, lầm bầm: “Ngủ thêm năm phút nữa thôi…”

 

“... Ngủ thêm năm phút cũng được,” giọng nói ấy mang theo ý cười, rất gần, như ở ngay bên gối tôi, “Là em nói hôm nay phải đi thử váy cưới, ngủ dậy mà mắt sưng thì đừng có giận.”

 

Tôi bỗng mở to mắt, gương mặt phóng đại của Giang Việt ngay trước mắt tôi.

 

Đôi mắt từng u ám đau khổ nay đã cong cong thành vầng trăng nhỏ. Anh dùng một ngón tay chạm vào chóp mũi tôi: “Bố mẹ đang đợi dưới nhà, xem em ngủ đến bao giờ.”

 

Tôi nhớ lại rồi – tôi và Giang Việt đã yêu nhau bảy năm, năm thứ hai đã gặp hai bên gia đình. 

 

Bố mẹ tôi rất hài lòng với anh, nói sẽ ủng hộ chúng tôi lập nghiệp. Nhưng anh nói, phải tự nuôi nổi tôi thì mới xứng làm chồng tôi.

 

Giờ đây, Giang Việt đã thành lập công ty phát triển phần mềm riêng, thu nhập mỗi tháng đều chuyển hết cho tôi, đi đâu cũng mang tôi theo. Bạn bè nói anh như đang nuôi con gái, ngay cả bố mẹ tôi cũng bảo anh đừng chiều tôi quá.

 

Hôm nay là ngày chúng tôi đi chọn váy cưới. Tôi lập tức bật dậy khỏi giường: “Sao anh không gọi em sớm hơn!”

 

Giang Việt kéo chăn trùm vai tôi lại, cười khẽ: “Lừa em đấy, bố mẹ còn chưa tới, chiều mới đi chọn. Bây giờ em vẫn có thể ngủ thêm… Để anh xem nào… Ngủ thêm hai mươi lần năm phút nhé, anh đếm cho em.”

 

“Hoặc là em hôn anh một cái, anh giảm cho em một lần.”

 

Tên Giang Việt hay chọc ghẹo này thật đáng ghét! Anh có biết làm vậy là rất dễ mất em không hả?

 

Tôi ôm cổ anh, hôn lên mặt anh hẳn mười cái.

 

Hì hì, chồng sắp cưới của mình, phải hối lộ thật minh bạch chứ.

 

[Hết]

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com